Hai thanh niên với vẻ ngoài đáng sợ, từ trên xuống dưới chỉ một màu đen kịt, đứng lấp ló từ phía xa.
Sát khí bao quanh người họ, báo hiệu cho một mối nguy hiểm lớn sắp ập tới bất ngờ.
Màn đêm cũng đã buông xuống, bao trùm lấy hai kẻ bí ẩn, chúng như diều gặp gió, mọi thứ lại càng thêm thuận lợi cho việc rình rập.
Một tên đứng tựa vào thân cây, miệng phì phèo hút điếu thuốc lá, tên còn lại dùng ống nhòm, nhằm vào căn biệt thự trị giá trăm triệu đô la.
– Dùng cả một “cung điện” nguy nga thế này để giữ cô ấy lại bên mình, công nhận hắn ta đầu tư thật. – Làn khói thuốc lá phả ra, bay thẳng lên trên khi hắn mở miệng nói.
– Có chắc đây là điểm yếu của hắn không? – Tên cầm ống nhòm giở giọng nghi ngờ.
Tên kia chẹp miệng rồi lắc đầu đầy cợt nhả, vẻ mặt coi bộ khá thích thú.
– Cũng đáng để thử mà.
Bóng dáng của hai kẻ đáng nghi đó đeược màn đêm bao phủ, lẩn vào đó rất nhanh, hầu như không còn dấu vết nào lộ ra ngoài.
Nụ cười của chúng đầy hiểm họa, phải chăng mối nguy thật sự đang ập tới ngày một gần?
***
Cảm giác chật chội khi nằm trên giường đã dựng anh dậy sớm hơn tưởng tượng.
Cánh tay rắn chắc chống xuống giường, tay còn lại chống nhẹ lên chiếc đầu đang đau như búa bổ.
Victor nheo nhắm mắt như còn ngái ngủ, ngoái đầu nhìn sang hai bên, hai tấm lưng trắng bóc nằm hai bên mép giường, một vẻ dịu dàng toát lên khe khẽ từ khuôn mặt họ khi đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh khẽ nhăn mày, cố gượng nhớ lại đêm qua, nhưng tất cả những kí ức hiện lên chỉ là tiếng nhạc ồn ào và men rượu nồng anh đã uống đêm qua tại quán bar.
Đôi môi khẽ nhếch lên, mắt anh nhắm hờ lại. Chân cũng đặt xuống đất, đồng thời mặc chiếc quần âu của mình vào, tay cầm chiếc áo sơ mi từ đêm qua đã phủ mùi hương của phụ nữ và hương rượu nồng.
Như một thói quen, người đàn ông cao lớn này rút ra từ trong ví một số tiền rồi ném lên giường, tiếp đó lặng lẽ đút ví vào túi quần, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
– Vâng, em thấy họ đâu có làm sao đâu! – Vivian cong môi lên.
– Tốt nhất em không nên xen vào chuyện của người lớn. – JD ngồi vắt chân trên băng ghế dài.
– Anh không tin họ à? – Cô bé hỏi với giọng tò mò, ngây thơ.
JD nghĩ ngợi, chưa trả lời cô em gái ngay lập tức.
– Anh có tin Zeta không? – Vivian ngước đôi mắt to tròn ấy lên nhìn người anh của mình, câu hỏi của cô khiến JD đã phải chần chừ vài phút.
Vivian đứng thẳng dậy, vuốt nhẹ mái tóc óng mượt ra đằng sau, có lẽ cô bé muốn anh trai một mình để suy nghĩ, liền nhẹ nhàng xin phép rời đi trước.
Vừa ra tới cổng Động Mãng Xà, cô bé đã bắt gặp hai người một nam một nữ tiến vào trong.
Cô bé khẽ ngước mắt lên nhìn, người phụ nữ trẻ chợt bĩu môi, liếc nhìn tiểu thư của The Python với thái độ khinh khỉnh, tuy nhiên người đàn ông trong chiếc áo sơ mi màu xanh than kia đã khiến cô trở nên ngại ngùng, e thẹn, lập tức rời khỏi đó mặc thái độ của Angela.
Hai người thẳng chân bước vào địa bàn của The Python, không khí cũng trở nên ngột ngạt, bức bối.
– Ngồi đi. – Người đàn ông lịch lãm chỉ tay vào hai chiếc ghế trước mặt mình.
Đôi nam nữ kia liền ngồi xuống, người đàn ông trẻ hạ giọng hỏi nhỏ.
– Anh đã suy nghĩ về chuyện làm ăn lần này chưa? – Victor lên tiếng, các ngón tay anh đan lại với nhau, ngữ điệu trở nên nghiêm túc.
JD chống tay vào cằm nghĩ ngợi, tiếng thở dài của anh như làm cho không khí thêm phần căng thẳng.
“Lại dở cái vẻ đó ra, hắn nghĩ hắn là ai mà tự cho mình cái quyền kiêu ngạo trước người khác như vậy chứ?” Angela thở dài đầy ngao ngán và bực tức, cái nhìn của cô dành cho ông trùn trẻ tuổi của The Python chứa đầy căm ghét.
– Tới mỏ rồi ta sẽ bàn tiếp. – JD trả lời một cách buông xuôi, liền đứng dậy ngay sau đó.
Thoạt đầu còn ngạc nhiên, Angela vô cùng bất ngờ khi nghe vậy. “Tới mỏ? Vậy là đồng ý hợp tác?”
JD thẳng chân bước ra ngoài cùng với đàn em theo sau, trong lúc Angela còn ngỡ ngàng bởi sự đồng ý bất thình lình đó, anh chàng Victor chỉ lặng lẽ nở một nụ cười bí ẩn đầy thỏa mãn.