Cô mở to mắt nhìn chàng trai nằm bất tỉnh dưới đất rồi lại nhìn anh.
Ánh mắt anh lại trĩu xuống, khẽ nhăn mặt nhìn cậu ta rồi bỏ đi.
Thấy anh bước đi vô tình như vậy cô cũng chỉ biết lẽo đẽo theo sau mà chẳng dám ho he câu nào, nhưng cũng không quên để lại một chiếc khăn tay nhỏ, đặt nhẹ vào tay cậu trai đó, đề phòng vết thương trên đầu cậu rỉ máu.
***
Ngồi trong phòng khách sạn, anh im ắng tới lạ thường, đôi mắt vẫn dán chặt vào chiếc hộp gỗ đó.
Cô ngồi bên bàn ăn, thưởng thức những món ăn của khách sạn, đôi lúc lại quay ra nhìn anh ngồi thẫn thờ với cái nhìn đầy lo lắng.
– Anh có đói không? – Cô hỏi nhẹ nhàng.
– Không, cảm ơn. – Anh lạnh lùng trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ ấy, đôi lúc lại thở dài.
Cô nhìn anh rồi cũng thở dài. “Erena, cậu không nên ở gần một tên nguy hiểm như hắn!”, câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Hàng mi của cô trĩu xuống, trong lòng còn đầy vướng bận, điều này rất khó xử đối với cô.
Anh đặt chiếc hộp xuống bàn, trong chớp nhoáng lại cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Sự có mặt của anh tại nơi này đã bị phát hiện, sớm muộn lão ta sẽ lại mò đến tìm cách giết anh.
Đã vậy, nếu anh tìm đến trước, có lẽ người con gái ngồi kia sẽ được yên ổn một chút.
Vừa dứt được dòng suy nghĩ, anh đã rút tiền từ trong ví ra rồi đặt trên bàn, đứng phắt dậy ngay sau đó, tay cầm theo một chiếc áo khoác.
Cô ngạc nhiên vô cùng, cái miệng xinh xắn đang nhai dở thức ăn liền cố gắng nuốt vội rồi hỏi anh.
– Anh đi đâu vậy? – Cô tròn mắt nhìn theo tấm lưng anh.
– Đừng bận tâm. – Anh bước đi ra phía cửa nhưng rồi lại đứng khựng lại như chợt nhớ ra gì đó.
– Nếu muốn gọi gì, thì tiền tôi để trên bàn. – Anh ngoái đầu nhắn nhủ rồi thẳng thừng bỏ đi.
Cô cũng lo lắng nhiều, lo rằng anh đi làm gì đó nguy hiểm. Chuyện đó vốn không lạ lẫm nhưng hôm nay là ngày buồn của anh mà, làm vậy có phần hơi…
***
Căn nhà hoang này thật u ám, đáng sợ, đồng thời cũng đem lại cho anh những hồi tưởng về ngày xưa.
Đây từng là nơi mà hai đứa trẻ chơi đùa cùng nhau, vô tư, hồn nhiên.
Cuộc sống của chúng thật khó khăn, tuổi thơ cũng đáng sợ tưởng chừng như sẽ chẳng thể tiếp tục sống, nhưng chúng đã có nhau.
Anh bước vào sảnh chính của căn nhà hoang cũ rích ấy, lớp bụi bám dày đặc dưới chân, đồ đạc xung quanh cũng bị phủ bởi một tấm vải trắng xóa.
– Tôi biết cậu sẽ tới, nhưng không ngờ là sớm tới vậy. – Một giọng nam trầm xuống rất đỗi quen thuộc khiến anh quay đầu từ từ lại phía hành lang tầng trên.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô, bỗng những suy nghĩ không mấy vui vẻ lại hiện lên trong đầu anh.
Ánh mắt cô nhìn những vết thương trên người anh cũng có chút sợ hãi, có thể không rõ nhưng với con mắt tinh tế của anh, nó lại rất rõ ràng.
“Đừng nói rằng em không sợ tôi, không coi tôi là kẻ nguy hiểm.”
Anh khẽ chau mày lại, ánh mắt của anh khi nhìn cô cũng thay đổi, nó lạnh lùng, vô tình tới đáng sợ.
Anh cầm chặt lấy cổ tay cô khiến cô giật mình, ngưng tay lại mà ngước mắt lên nhìn anh.
Bắt gặp ánh mắt đáng sợ ấy đang nhìn mình, tim cô bỗng đập nhanh hơn, sớm đoán có chuyện chẳng lành.
– Em có sợ tôi không? – Giọng điệu khô khan, lạnh lẽo của anh dành hết cho cô.
Cái cách mà cô nhìn anh, nó ôn nhu, bình tĩnh tới lạ thường.
– Không. – Cô thản nhiên đáp trả nhẹ nhàng.
Thấy cách trả lời ấy của cô, anh như vẫn không hài lòng. Lập tức nhíu mày lại, tay kia bóp hờ vào cổ cô.
– Tôi có thể giết em bất cứ lúc nào, em biết mà. – Anh nói bằng giọng nóng giận hơn trước.
– Em biết. – Cô vẫn đáp trả nhẹ nhàng dù cho cổ mình đang bị anh bóp hờ lấy bằng bàn tay to lớn.
Vẫn chưa dừng lại ở đây, anh tiếp tục hỏi cô.
– Em có nhớ Alpha không? – Ánh mắt ấy vãn không thay đổi.
Nghe tới đây, ánh mắt cô thay đổi thấy rõ, nó mang vẻ ngạc nhiên, lo lắng. “Anh vẫn sống tốt chứ?”
Tim cô đập chậm lại, ánh mắt cũng trở nên lúng túng.
Cô đã lựa chọn rời xa người một mực thương yêu, nâng niu, chăm sóc cô để đi cùng anh, điều đó khiến cô cho rằng mình đã không còn tư cách để hỏi thăm về Alpha thêm một lần nào nữa, cho dù luôn nhớ về anh.
Bởi vậy, nếu nói không nhớ thì là dối lòng.
Chỉ cần nhìn diệu bộ của cô, anh cũng đủ hiểu.
– Tôi biết mà. – Lời anh buông thật lạnh nhạt, vô tình, đáng sợ khiến cô ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt tội lỗi vô cùng.
Tay anh bóp chặt hơn, cổ cô cũng dần bị bóp thít lại, một hơi thở cũng khó lòng mà thoát ra chứ đừng nói là vào trong.
“Ở bên tôi mà lại dám nhớ tới hắn ta… Em thật sự chán sống rồi mà.” Anh nhăn mặt tức giận, từ chuyện xảy ra tối nay, anh đã thay đổi cảm nghĩ của mình về người từng là tri kỉ ấy.
Cô bị bóp cổ dẫn tới nghẹn thở, bàn tay yếu ớt còn lại đưa lên cổ, càm nhẹ vào bàn tay anh, ánh mắt ằng ặng nước nhìn anh như một con mèo con.
Đôi môi cô mấp máy, giờ thì có thể thấy rõ, cô sợ anh chết khiếp.
“Em xin anh…”.