[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 17 Trở về – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 17 Trở về

– Tôi không có tâm trạng. – Anh phớt lờ ánh mắt của cô và trả lời hết sức vô tâm.

Bỗng cô quỳ thụp xuống trước mắt anh, đôi mắt của anh mở to nhìn cô chằm chằm đầy vẻ ngạc nhiên.

– Erena?

Đáp trả lại câu hỏi đầy ngạc nhiên của anh là nụ cười đầy ẩn ý của cô. Cô cười khì khì rồi dùng tay kéo nhẹ khóa quần của anh xuống, khéo léo lôi “thằng bé” của anh ra ngoài.

– N…Này! – Anh có chút lúng túng, bất giác hơi đỏ mặt vì sự chủ động bất ngờ của cô.

– Hãy để em chuộc lỗi. – Cô nhếch mép cười.

Cô ngước mắt nhìn anh, hai tay vẫn vuốt ve “thằng bé” nhè nhẹ, miệng cô cười thích thú.

– Anh chưa từng được làm thế này, phải không? – Giọng nói của cô như đã một phần kích thích anh, hơn nữa, nhìn cô từ góc nhìn này thật sự rất quyến rũ.

Vừa dứt lời, cô đã lè lưỡi ra và liếm lấy nó như một que kem. Những âm thanh dâm dục đó vang lên khắp buồng.

Anh khẽ xuýt xao nhè nhẹ, người cũng rùng mình một chút, hai tay nắm chặt lại.

Đầu lưỡi mềm mại, uyển chuyển của cô như cuốn lấy anh, cảm giác này hoàn toàn mới lạ, “súng” của anh trở nên cứng và to hơn.

Cô mỉm cười khoái chí rồi ngậm chặt nó vào miệng, di chuyển đầu một cách điệu nghệ, cái tiếng “ẩm ướt” ấy lại một lần nữa phát ra khiến anh nóng hừng hực trong người.

– Em học cái trò này ở đâu vậy? – Anh ngập ngừng nói với cô, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước.

Cô vẫn im lặng và làm việc của mình, có lúc còn mỉm cười coi bộ thích thú lắm. Nó đang to dần, to dần trong khuôn miệng nhỏ của cô.

Miệng cô “nuốt trọn” thằng nhỏ của anh, khiến anh không kiềm chế được lâu thêm nữa.

– Nếu em cứ làm mạnh như vậy, tôi… – Người anh run lên nhè nhẹ, giọng nói lạc đi một chút.

Cô vẫn liếm mút nó thật mạnh, đôi mắt ngước lên nhìn anh coi bộ rất gợi cảm.

Mặt anh đang đỏ, đôi mày chau lại, mắt cũng nhắm hờ như đang hưởng thụ.

Bỗng cái thứ cứng nhắc, nóng hổi trong miệng cô trở nên to hơn, cô cảm nhận được một dòng chảy gì đó sắp bắn thẳng ra.
– Nếu anh cảm thấy không khỏe thì hãy nói cho em biết nhé. – Giọng nói cô cất lên khe khẽ, nhỏ nhẹ như một thiên thần.

Anh đưa mắt nhìn xuống cô, khoảng cách từ đầu anh xuống đầu cô là 20cm, khoảng cách ấy giữa hai người là vô cùng hoàn hảo.

Với góc độ này, anh luôn nhìn được những nét đẹp nhất của cô, hàng mi dài cong cong, sống mũi cao, thẳng tắp, cùng với dôi môi mỏng manh, căng mọng và quyến rũ ấy, có lẽ cô đã làm xiêu lòng không ít đàn ông.

Bàn tay cô khéo léo cài từng chiếc khuy áo vào cho anh, thậm chí còn vuốt vuốt cho phẳng phiu. Anh vẫn chăm chú nhìn cô mãi không thôi.

Cô mỉm cười nhè nhẹ, tỏ vẻ hài lòng với chiếc áo của anh. Đôi mắt to tròn chứa đựng cả đại dương bao la ấy ngước lên nhìn anh, bắt gặp một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình đắm đuối.

Cô sững lại vài giây vì bất ngờ, nụ cười cũng trở nên gượng gạo dần do ngại ngùng, cô đánh nhẹ mắt nhìn xung quanh, không khí trầm mặc đến mức nhịp tim của cô, anh có thể nghe rất rõ.

Ánh mắt ấm áp ấy của anh như nuốt trọn con tim cô trong phút chốc, nhịp tim cô tăng vọt, chẳng cần nói nhiều cũng biết nàng đây đang bối rối nặng.

Anh nhắm hờ mắt vào, cảm tưởng như anh cũng sắp ghé sát xuống gần mặt cô, cô bất giác nhắm mắt lại, miệng hơi cười mỉm.

Bỗng cảm thấy im ắng, hơi ấm từ người đàn ông trước mặt không còn nữa, cô giật mình mở mắt ra, thấy anh đã bỏ đi từ lâu.

***

Chiếc taxi trở hai người dừng lại tại một bãi đất hoang. Cô lon ton sau bóng lưng to lớn phía trước, bước vào bãi đất hoang vu này.

Cỏ mọc xanh rờn, cây cao bóng cả, trời trong xanh, không khí cũng rất thoáng đãng.

Cô hít thở một hơi thật thoải mái nhưng chợt cảm nhận được một không khí thật lạ.

Anh dừng chân trước một bóng cây cổ thụ, cỏ mọc xanh rờn xung quanh, hoa dại cũng chen nhau mà mọc lên thành cụm.

Trước mặt anh là một bia đá nhỏ được cắm dưới gốc cây, bia đá ấy không quá trang trọng, nhưng không tới mức quá thô sơ, phía trên còn có một di ảnh nhỏ được khắc vào đó, chỉ đặc biệt là, không hề có tên tuổi.

Anh đặt nhẹ bó hoa cúc trắng xuống dưới bia đá ấy, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn cứ nhìn chằm chằm vào đó không nguôi.

Một cơn gió heo may lại thổi qua mặt anh, khiến tóc anh bay ngược sang một bên, mắt anh hơi nheo lại, đôi mày cũng nhíu vào, sao anh lại yêu nó tới vậy?

“Mẹ ơi, con về rồi đây.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.