Tiếng chuông điện thoại của anh kêu lên khe khẽ, anh bất giác rút nó ra từ trong túi quần.
– Em có được vị trí hiện tại của hắn rồi, em sẽ đánh dấu trên bản đồ trong máy anh nhé! – Layla thông báo qua chiếc điện thoại.
– Cảm ơn. – Anh mỉm cười nhẹ nhàng, bỗng sực nhớ ra chuyện gì đó.
– Layla, em có thể hack vào hệ thống camera toàn thành phố không? – Giọng anh thật gấp gáp, lo lắng.
– Để làm gì cơ? – Cô bé ngơ ngác hỏi lại.
– Tôi cần tìm Erena. – Anh đáp trả với giọng trầm xuống.
Nghe vậy, Layla liền đồng ý giúp anh, cô cúp máy và tiến hành công việc của mình.
“Tít tít”, âm báo vang lên từ điện thoại anh, Layla đã đánh dấu vào trong bản đồ trên máy anh địa chỉ cụ thể của M16.
Anh thay sang chiếc áo sơ mi đen, quần âu cũng một màu đen tuyền mang lại một vẻ huyền bí, nguy hiểm.
Anh chuẩn bị rất kỹ lưỡng các vũ khí, cài khắp nơi trên người. Nhưng vì nhiệm vụ lần này, mục tiêu cần phải sống sót nên tất cả các loại đạn anh đều thay bằng đạn mê, thậm chí dao găm cũng được tẩm qua một lớp thuốc mê.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, tay còn lại đặt lên chiếc vô lăng, chân đạp ga phóng trên đường.
***
Cô mơ màng tỉnh dậy, cảnh tượng xung quanh thật đáng kinh tởm.
Một căn phòng xập xệ, trên tường có chỗ đã mọc rêu xanh rêu trắng, chỗ thì tróc vôi trơ trọi cả xi măng ra.
Cô đưa mắt nhìn xuống dưới chân, sàn nhà đầy rẫy những lon nước ngọt và mì gói, một vài chai rượu nhỏ.
Khẽ chau mày, cô cố gắng nhúc nhích tay nhưng không thể, giờ đây mới nhận ra hai tay đã bị trói trên sà nhà.
Bỗng tiếng bước chân ngày một rõ, cô quay ngoắt mặt nhìn ra phía cừa bằng ánh mắt hoài nghi, vô cùng thẩn trọng.
– Carla! – Lão già trung niên vui sướng như đứa trẻ lên ba khi thấy cô tỉnh dậy.
Cô chau mày khó chịu, lão già này quả là rất phiền phức, hai tay vẫn lắc lắc giật giật khỏi dây trói.
– Chuyện gì xảy ra với tôi thế này?! – Cô giãy nảy lên.
– Anh sẽ không để em đi thêm lần nào nữa đâu! – Hắn nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
Cô đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt như sực nhớ lại chuyện gì đó.
– Em nói em yêu anh mà! – Hắn bĩu môi. – Sao lại bỏ đi như vậy? Anh đã tìm em khổ cực lắm em biết không?! – Hắn vẫn tiếp tục nhõng nhẽo.
Cô ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn anh.
– Bây giờ sao? – Giọng cô hơi run.
– Phải. Nhưng không có gì đảm bảo em sẽ an toàn khi ở đây một mình. – Anh thở dài một tiếng rồi quay đi.
– Em vốn lề mề, tôi dọn đồ cho em luôn rồi.
Nói rồi anh xách vali của mình và đi ra ngoài cửa. Cô ngơ ngác mất một hồi rồi cũng xách vali chạy theo sau anh.
Victor đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, anh là người nhiều lần làm tổn thương cô, nhưng cũng nhiều lần khiến cô hạnh phúc. Là người khiến cho nước mắt cô rơi, nhưng cũng chính là người đã đem nụ cười tới cho cô.
Người đàn ông này vừa đáng sợ, vừa đáng yêu, rất lạnh lùng nhưng cũng thật ấm áp, thật sự vô tâm nhưng cũng biết quan tâm đôi lúc.
Chuyện lần này là cô sai nhưng đã giận ngược lại anh một cách không có suy nghĩ, cô biết điều đó khiến anh không vui, nhưng ngoài mặt anh vẫn như thường ngày.
Điều này khiến cô phát điên kho chẳng thể giúp được anh giải tỏa.
***
Cô đã ngồi trên máy bay cùng anh, nhưng suốt cả chuyến bay, anh không hề nói một câu với cô. Từ chiều tới tận đêm, anh vẫn không hé miệng lấy nửa lời.
Có lẽ hai thứ duy nhất mà anh chú ý tới trên chuyến bay này là chiếc tai nghe anh đang đeo và cuốn tạp chí trên tay anh.
Anh chăm chú đọc cuốn tạp chí, trong khi mọi người đều đã đi ngủ. Dáng vẻ lúc này của anh thật sự khiến cô phải xao động chút ít.
Một tay anh cầm cốc nước lên và nhấp một ngụm, không may đã lỡ đổ một ít ra áo.
Anh gập cuốn tạp chí lại, mắt nhìn xuống chiếc áo bị ướt của mình mà khẽ chửi thề.
Anh đứng ra khỏi chỗ ngồi và đi thẳng về phía phòng vệ sinh, cô cũng vậy mà đưa mắt nhìn theo.
Như nảy ra suy nghĩ gì đó, liền đứng dậy và đi theo anh. Dọc cả máy bay chỉ có ánh đèn mờ mờ, mọi người đều chìm vào giấc ngủ cả, cũng 1 giờ sáng rồi mà.
Cô mạnh dạn gõ nhẹ cửa buồng vệ sinh, lúc này anh cũng lau xong áo, liền mở cửa ra.
Cô thấy anh rồi mỉm cười bước vào trong, tay nhẹ chốt cửa lại, đôi mắt đầy ẩn ý ngước lên nhìn anh.
– Chuyện lần này là em sai rồi. Anh phạt em đi. – Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, quyến rũ vô cùng.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy vẫn không biểu lộ rõ chút cảm xúc nào.
Anh không nói nhưng với anh, ánh mắt của cô thật sự rất dễ hiểu. Nhưng tại đây, trong buồng vệ sinh của máy bay ư?