Hai người cùng nhau nắm tay nhau, xách theo cả chiếc vali phía sau, rảo bước trên sảnh chính của sân bay. Vậy là đã kết thúc chuỗi ngày nghỉ ngơi, thư giãn tại hòn đảo Santorini tươi đẹp của Hy Lạp, giờ về với thành phố New York nhộn nhịp, tấp nập.
Erena nắm chặt tay anh mà cùng bước đi, chợt trong đầu như đang tính toán gì đó, một lát sau liền quay ngoắt sang anh, ngước mắt hỏi.
– Hôm nay có phải ngày diễn ra phiên xét xử của Phúc Thạch không? – Cô chau mày hỏi anh.
Victor cũng lặng im và ngẫm nghĩ một lúc, đúng rồi, nhưng giờ này có lẽ phiên xét xử cũng đã xong xuôi hết cả rồi, anh cũng nên gọi hỏi thăm cô em gái của mình một chút.
Anh rút chiếc điện thoại từ trong túi ra và bật nguồn lên, ban nãy trên máy bay nên mới phải tắt máy, anh chuyển sang phần sim quốc tế và bắt đầu thực hiện cuộc gọi với Tường Vy.
Người con gái ấy đang ôm chầm lấy Alpha, trong lòng cũng thầm thấy nhẹ nhõm thay phần nào, chợt điện thoại trong túi liền rung lên, cô cũng ngạc nhiên, lập tức buông người đàn ông ấy ra, tay rút điện thoại từ trong túi, hai mắt mở to nhìn vào màn hình điện thoại, nhanh chóng bấm nghe máy.
– Alo? Victor! – Tường Vy thốt lên.
– Sao mà nghe như bắt được vàng thế? – Victor cười châm chọc cô.
– Bọn em đã cố gọi cho anh chị nhưng không được… – Cô nói với ngữ điệu có phần gấp gáp.
– Xin lỗi, trên máy bay không được phép mở nguồn điện thoại. – Anh khẽ chẹp miệng.
– Về chuyện anh gửi tiền về… – Tường Vy cất giọng có vẻ ấp úng, khó nói.
– Nghe vậy chắc hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ?
– Vâng… nhưng mà… sao anh lại làm thế? Anh rất ghét ba mà… – Cô cất tiếng ngập ngừng nói, thật sự rất khó khăn.
– Anh đâu có nói là anh làm việc này vì ông ta? – Victor nhướn mày nói, ngữ điệu cũng rắn rỏi hơn khiến Tường Vy bất ngờ.
– Dù gì Venela cũng là thứ cuối cùng mà em có thể nương tựa vào mà sống, nếu nó sụp đổ theo, thì một đứa nhóc như em sẽ sống kiểu gì đây? Thân làm anh trai, sao có thể thấy em gái mình chết mà không cứu? – Victor nói với ngữ điệu có phần bông đùa, nhưng một phần cũng rất nghiêm túc trong lời nói.
Nghe được những lời ấy của Victor, Tường Vy cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô đã từng nghĩ rằng Victor luôn giữ một mối thù rất lớn đối với ông Phúc Thạch ở trong lòng, thì việc cô là con gái của ông cũng sẽ bị ảnh hưởng, Victor có thể sẽ lạnh nhạt đối với cô, hoặc có thể là có ác cảm. Nhưng cô đã nhầm, Victor sau khi biết giữa họ có một mối liên kết chặt chẽ bởi huyết thống, lập tức thái độ liền thay đổi. Anh sẵn sàng giúp đỡ cô, hỗ trợ cô mọi lúc mọi nơi, làm mọi chuyện để cô có một cuộc sống thật tốt.
Họ cứ nghĩ rằng khi ông Phúc Thạch đã vào tù thì một người con gái còn đang tuổi ăn tuổi lớn như Tường Vy sẽ trở nên thật cô đơn, nhưng thực chất bên cạnh cô còn có bác quản gia Lâm luôn chăm sóc cho cô thật chu đáo, có Alpha luôn kề cận bên cô, yêu thương và quan tâm tới cô, và còn Victor luôn dõi theo cô và sẵn sàng tương trợ cô từ xa. Có lẽ cô không cô đơn như người ta vẫn nghĩ..
– Em sẽ cố gắng trả lại số tiền đó cho anh thật sớm… – Tường Vy ngập ngừng xúc động sau khi nghe những lời đó từ Victor.
– Em về nhà nghỉ ngơi chút đi, đừng quên chiều nay có cuộc họp cổ đông đang chờ em đấy. Để anh đưa em về. – Alpha gập cuốn tạp chí lại và để xuống mặt bàn, lập tức đứng dậy mà nói với cô.
Về tới nhà, bác Lâm từ trong bếp đang nấu dở bữa sáng liền chạy ra nhìn hai người với ánh mắt đầy lo lắng.
– Ôi may quá tiểu thư và cậu Alpha đây đã về rồi, tôi đang lo không biết cả đêm qua hai người đi đâu, đã ăn gì chưa? – Ông cúi đầu chào hai người rồi hỏi han ân cần.
– Sáng nay bác nấu món gì vậy? Bọn cháu đói quá rồi! – Tường Vy bĩu môi ra vẻ nũng nịu rồi kéo tay Alpha vào trong bếp.
Họ cùng ngồi ăn trên bàn, đột nhiên Tường Vy dừng đũa lại, ngẩng mắt nhìn ra phía người đàn ông với mái tóc bạc đang sắp xếp lại đồ đạc trên bàn ngoài phòng khách.
– Bác Lâm, cháu nhờ bác một việc được không? – Cô cất tiếng hỏi vọng ra.
– Tiểu thư cứ nói đi ạ. – Ông đáp lại.
– Chiều nay bọn cháu có cuộc họp cổ đông ở công ty, nên bác có thể tới chăm sóc cho mẹ anh ấy được không ạ? Bác ấy đang nằm viện.
– Ơ, không cần đâu ạ… – Alpha giật mình rồi cũng phủi đi với ngữ điệu đầy bất ngờ.
– Ôi chuyện nhỏ ấy mà! Để tôi tới luôn bây giờ cũng được, cả hai cứ ở nhà nghỉ ngơi mà chuẩn bị cho cuộc họp đi. Hay tốt nhất là cả ngày hôm nay để tôi tới đó cho! – Bác Lâm nói với vẻ sẵn lòng.
– Dạ thật sự không cần đâu ạ…! – Alpha đáp lại đầy ái ngại.
– Cậu ngại gì chứ! Hai người bận việc mà, những chuyện như thế này để tôi lo cho! – Bác Lâm cười tít mắt lại, những nếp nhăn xô vào với nhau.
– Nhưng mà… – Anh vẫn còn chút ngập ngừng khó xử.
– Cậu Alpha không phải lo đâu!
– Bác ơi! – Tường Vy bất ngờ cất tiếng khiến ông ngạc nhiên.
– Anh ấy tên là Phong… – Cô cất tiếng nhỏ nhẹ khiến cả hai người đàn ông ấy phải bất ngờ vô cùng, Alpha liền cảm thấy ngại ngùng, tuy đó mới là tên thật của anh nhưng sao anh lại thấy thật lạ lẫm, thậm chí còn cảm thấy có phần e ngại khi nghe người khác gọi mình bằng cái tên ấy.
– Cậu… Phong. Mẹ cậu nằm ở bệnh viện nào? – Ông hỏi mà cũng ngập ngừng, cảm thấy lạ lẫm còn chưa quen.