[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 14 Trịnh phu nhân – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 14 Trịnh phu nhân

Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô, nhưng cô hoàn toàn trái ngược với thái độ ấy của anh, liền cười rất niềm nở.

– Em có việc đi ngang qua, nhưng chợt nhớ ra nhà anh gần đây.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng hơn, như một sự đáp trả cho lời giải thích ấy.

Cô vẫn nhìn với ánh mắt mong đợi, nhưng cũng dần mất kiên nhẫn.

– Em có thể vào không?

Nghe cô nói tới đây, anh mới cho cô vào trong, nhưng điệu bộ xem chừng không thoải mái.

Cô ngồi xuống và nhìn xung quanh, nơi này ắt hẳn là nơi ở tạm, chứ Victor mà lại ở một nơi thế này, thật khó tin.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến vô cùng, nhưng đáp trả lại cái nhìn ấy là giọng nói lạnh tanh tới đáng sợ của anh.

– Vào vấn đề chính đi.

Không ngờ anh lại biết rằng cô có chuyện muốn nói, liền nhẹ nhàng lên tiếng.

– Em có một người bạn, cô ấy đang muốn thuê một sát thủ chuyên nghiệp có thể giúp cho việc trả thù cúa cô ấy. Nhưng em đã vướng một vụ khác cùng với tổ chức nên không thể giúp. Nhưng em nghĩ anh có thể. – Cô nói bằng một giọng điềm đạm.

Anh nhìn cô rồi khẽ gật đầu.

– Tôi sẽ suy nghĩ, em chỉ cần đưa số điện thoại của cô ấy cho tôi, nếu rảnh tôi sẽ liên lạc. – Anh thẳng thừng nói.

Cô gật đầu mỉm cười trìu mến rồi viết số điện thoại cho anh.

Sau khi mọi việc xong xuôi, cô vẫn cố nán lại đó thêm ít phút.

– Còn việc gì sao? – Anh hỏi bằng chất giọng lanh tanh.

– Không. Chỉ là muốn ở bên anh thêm chút nữa. – Cô trả lời nhẹ nhàng.

– Chẳng phải em còn việc cần làm sao? – Anh đứng dậy, đút hai tay vào túi quần nhìn cô với vẻ mặt hờ hững.

– Anh đuổi em? – Cô ngạc nhiên. – Em đã làm gì sao? – Bộ dạng tò mò của cô trông thật dễ ghét.

– Đừng nghĩ tôi không biết em đã đánh Erena. – Anh thản nhiên trả lời, cái giọng trầm trầm nam tính ấy khiên cô nổi da gà.

Cô khẽ nhăn mặt, đôi môi cong lên giận dữ.

– Cô ta quan trọng với anh đến thế sao?

– Không. Chỉ là tôi không cho phép bất kì ai động vào người của tôi. Tất cả những người làm trái, tôi đều sẽ không tha. – Anh buông lời nói một cách thẳng thừng, ánh mắt khẽ tóe lên những tia lửa nhỏ.

Cô tức tối đứng bật dậy, dậm mạnh chân bước ra cửa, không chào mà đã đi.

Anh thở dài nhìn cô rồi cầm lấy tờ giấy trên bàn trở vào trong phòng ngủ.

Cô đã ngủ rất say từ bao giờ, khuôn mặt thanh thoát, dịu nhẹ như nắng ban mai khiến lòng anh phần nào thoải mái.

Anh nhìn tờ giấy trên tay với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, rồi liếc nhìn cuốn lịch để bàn, còn hai ngày nữa là tới cái ngày được đánh dấu đỏ lòm trên lịch, anh thở dài đầy phiền muộn.

Cuối cùng cũng quyết định nhấc máy và bấm số.

– Em đỡ rồi. – Cô cười nhẹ nhàng rồi mang đồ ăn ra bàn.

Cô đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng mở lời.

– Anh này?

– Gì? – Anh trả lời cho có.

– Em có thể đi làm ở tiệm tạp hóa gần đây không? – Cô nghe ngóng, trông mong câu trả lời của anh.

– Đi làm làm gì? – Anh lạnh lùng vô tâm.

– Ở nhà mãi em chán lắm… Mark cũng tốt nữa, em…

– Em nói gì? – Anh giật mình, liền úp điện thoại xuống rồi nhìn cô.

– Sao? – Cô ngơ ngác.

– Mark là ai? – Anh hỏi cô dồn dập.

– Chủ tiệm tạp hóa đó. – Cô mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Tiệm tạp hóa đó ở đâu? – Anh nắm chặt lấy hai vai cô khiến cô sợ.

Theo lời chỉ đường của cô, anh liền tức tốc chạy tới tiệm tạp hóa của Mark, nghi có chuyện chẳng lành, cô liền chạy theo.

Anh bước vào cánh cửa đó một cách hùng hồn, Mark ngạc nhiên.

– M16. – Anh nhìn hắn ta rồi cười, hắn ta khẽ chau mày, hòng bỏ trốn.

Anh rút một con dao găm ra và định lao tới đâm nhẹ vào hắn, nhằm khiến hắn khó bỏ chạy nhưng cô đã cản lại.

– Victor, anh làm gì vậy?! – Cô hoảng hốt níu tay anh lại.

Anh vùng vẫy.

– Bỏ tay ra em làm gì thế? – Anh gằn giọng.

Tên Mark bị anh tới hạ thủ bất ngờ như vậy không hề có vũ khí phòng thân, liền chạy trốn bằng cửa sau.

Biết đã mất dấu hắn, anh vùng tay thật mạnh, tức điên lên.

– Chết tiệt! – Anh gắt lên.

Erena vẫn không biết chuyện của anh, chỉ suy nghĩ linh tinh rồi lên tiếng.

– Sao anh phải làm vậy? Em chỉ muốn xin anh đi làm thôi mà sao lại tấn công anh ấy? – Cô nói bằng giọng trách móc.

Anh tức điên lên, quay ra gắt gỏng với cô.

– Làm việc? Chẳng phải em vẫn đang có việc làm hay sao? – Anh chau mày nhìn cô.

– Việc làm? Làm đĩ sao? – Cô giương đôi mắt to tròn ấy lên nhìn anh, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, nước mắt của cô lại bất giác rơi xuống.

– Làm đĩ thì làm sao?! – Anh lớn tiếng với cô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.