[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 139 Phiên xét xử – Botruyen
  •  Avatar
  • 54 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 139 Phiên xét xử

Anh nói rằng Victor đã bảo anh phải làm thế ư?! – Tường Vy vẫn còn bất ngờ vô cùng sau khi nghe Alpha nói về cuộc điện thoại giữa anh và Victor ngày hôm ấy.

Alpha chỉ lặng lẽ gật đầu, cô tiểu thư vẫn cứ đứng đó mà cắn môi đầy băn khoăn, đôi mày cứ chau lại.

– Nhưng sao anh ấy lại làm thế? Anh ấy luôn nói rằng không muốn liên quan tới ba mà…! – Cô tròn mắt ngạc nhiên.

– Anh nghĩ việc này em phải tự nói chuyện với Victor thôi… – Alpha chẹp miệng nói, đúng vậy, tốt nhất là tự hai người nói chuyện với nhau, chứ những người ngoài như Alpha đây thì sao biết được cặn kẽ mọi chuyện được.

– Lúc này anh có gọi thử cho cả Victor và Erena, nhưng cả hai đều tắt máy, em hãy gọi lại sau vậy. Trước mắt cứ lo chuyện phiên tòa đi đã. – Anh đặt nhẹ tay lên vai cô mà an ủi, Tường Vy có đưa ánh mắt đầy khó xử lên nhìn anh rồi cũng lẳng lặng gật đầu, thở dài một tiếng.

____

Tất cả mọi người đã có mặt trong căn phòng xét xử từ 7 rưỡi sáng, là một vụ án được xét xử công khai nên ai muốn xem cũng đều có thể tới. Chính bởi vậy nên cánh phóng viên và nhà báo đã đến rất đông, không ngừng chụp ảnh.

Anh theo sát cô, tay anh nắm lấy tay cô, dìu cô ngồi vào hàng ghế thứ hai, Alpha khẽ đưa mắt nhìn sang người con gái ấy, ánh mắt cô nhìn xung quanh đầy vẻ lo lắng, thân người cũng hơi run lên. Sao cô có thể bình tĩnh được khi ba cô sắp bị đưa ra xét xử trước bao nhiêu con người ở đây, hơn nữa, phía sau lưng cô còn có một số lớn các cổ đông của tập đoàn cũng tới xem phiên xét xử này.

Đồng hồ điểm đúng 8 giờ, ông Phúc Thạch được áp giải vào trong và đứng trước vành móng ngựa, tất cả máy quay của giới truyền thông lập tức chĩa vào phía ông, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên khắp căn phòng. Tường Vy nhướn người nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng đó mà trong lòng khẽ nhói lên, ông đã sút cân đi rất nhiều, nhìn dáng vẻ gầy guộc ấy mà cô không khỏi đau lòng.

Phiên tòa được bắt đầu, cả căn phòng giờ chỉ còn lời nói của thẩm phán, một bầu không khí căng thẳng bao phủ quanh đây khiến ai nấy cũng đều toát mồ hôi.

Ngay khi thẩm phán đưa ra câu hỏi dành cho ông Phúc Thạch, nếu ông nhận tất cả những cáo buộc ấy về ông đều là sự thật thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, lúc đó có lẽ bản án mà ông nhận được sẽ được giảm nhẹ hơn, còn nếu ông từ chối nhận lỗi thì phiên tòa xét xử sẽ phải rời sang một ngày khác, cho đến khi cơ quan chức năng tìm được đủ bằng chứng thì phiên tòa mới được mở lại, nhưng nếu tới lúc đó thì ông sẽ phải nhận một bản án thích đáng, không thể được giảm nhẹ.

Nhưng với dáng vẻ hiện tại của ông Phúc Thạch, có giống như là ông ta sắp nhận tội không?

Tường Vy lo lắng tới nỗi mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt nhỏ nhắn, hai tay cô bấu chặt vào đùi, răng cắn chặt môi tới mức rỉ máu.

– Ba… – Cô mấp máy môi kèm theo tiếng sụt sịt nhỏ nhỏ.

Bỗng chợt ông Phúc Thạch giật mình một cái, cảm nhận được như một dòng điện đang chạy dọc sống lưng mình. Ông ngẩng mặt, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng ấy, cuối cùng tầm nhìn cũng thu hẹp vào người con gái đang ngồi ở hàng ghế thứ 2 ấy.
Chợt người đàn ông đứng khựng lại khi nhận được một cuộc điện thoại, điều đó khiến cô cũng bất ngờ theo.

– Alo? – Anh cất giọng đầy hoài nghi, sau khi lắng nghe đối phương nói qua điện thoại, sắc mặt anh lập tức thay đổi rõ rệt.

– Sao?! Mẹ tôi tỉnh lại ư?! – Anh tròn mắt ngạc nhiên rồi thốt lên, sau đó liền liếc nhìn cô.

– Được rồi! Tôi đến ngay! – Anh trả lời gấp gáp rồi cúp máy ngay sau đó, Tường Vy cũng vì lo lắng mà chạy đi ngay sau anh.

____

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cả hai người cùng nhau chạy vào, trên giường bệnh lúc này là người phụ nữ ấy đang trong trạng thái tỉnh táo, hai mắt bà mở ra và còn nhìn được xung quanh.

– Mẹ…! – Anh thốt lên đầy bất ngờ rồi tiến đến trước mặt bà.

– Mẹ có nhận ra con không? – Anh nhướn mày hỏi bà, đôi mắt mở to nhìn vào người phụ nữ ấy, coi bộ rất chờ đợi câu trả lời.

Nhưng bà vẫn chỉ nhìn anh, một ánh mắt xa lạ, miệng cũng không mấp máy lấy một chút nào. Alpha có phần cảm thấy hụt hẫng, bà không nhận ra anh sao?

– Bác sĩ, chuyện này là sao? – Anh ngơ ngác quay sang hỏi người đàn ông trung niên đang khoác trên mình chiếc áo blu trắng.

Cả Tường Vy, Alpha và vị bác sĩ, cả ba người họ cùng ra ngoài hành lang để trao đổi qua về tình trạng của bệnh nhân.

– Đó chỉ là sự mất trí nhớ tạm thời thôi, do dư chấn của việc bất tỉnh một thời gian lâu như vậy, nhưng kết quả sức khỏe của bệnh nhân đang theo chiều hướng tích cực nên việc phục hồi trí nhớ cũng sẽ nhanh thôi, nếu sức khỏe cải thiện thêm nữa thì có thể cho xuất viện trong khoảng thời gian không xa. – Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng rồi vỗ nhẹ vào vai anh.

Nghe được thông tin ấy, trong lòng anh như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, vậy là ổn rồi, cuối cùng thì sức khỏe của bà cũng ổn hơn, và thật tuyệt vời khi bà đã tỉnh dậy sau từng ấy năm.

Anh tựa lưng vào tường mà thở dài ra đầy nhẹ nhõm, Tường Vy thấy vậy cũng chập chững bước đến bên anh, khẽ vòng tay ôm nhẹ lấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.