Họ bước xuống sân bay ở hòn đảo Santorini tuyệt đẹp, tuy không to nhưng bù lại, quang cảnh ở đây thật sự rất đẹp. Victor một tay kéo chiếc vali, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô mà cùng bước ra ngoài bắt taxi về khách sạn.
Thời điểm hạ cánh vô cùng nhạy cảm, giữa trời trưa nắng nóng khiến con người ta cảm thấy có chút khó chịu, nhưng dường như vẻ đẹp của hòn đảo này như khiến ta cảm thấy nhẹ nhàng, dịu đi phần nào sự khó chịu ấy.
Erena ngồi trong chiếc taxi đang lăn bánh, mắt không ngừng nhìn qua tấm kính mà đảo một lượt, ánh mắt tràn đầy sự trầm trồ, choáng ngợp. Từ lâu, nơi đây đã nổi tiếng với những vách đá dựng đứng ôm lấy bờ biển cát đen đặc trưng của bụi núi lửa, cùng với nét kiến trúc độc đáo của hai gam màu trắng và xanh da trời như màu của lá cờ đất nước Hy Lạp xinh đẹp.
Chiếc taxi đưa họ tới một khách sạn 5 sao sang trọng, nằm ở vách núi trung tâm, bởi vậy chỉ cần nhìn ra ngoài cửa là có thể ngắm được trọn quang cảnh đẹp tới choáng ngợp của hòn đảo này. Cả hai người cùng bước vào căn phòng khách sạn mình đã đặt. Một căn phòng nguy nga, tráng lệ, cách thiết kế thật hợp mắt và đầy đủ tiện nghi, từ chiếc giường đôi rộng lớn hay tới cả phòng tắm, tất cả đều để lại một ấn tượng rất mạnh cho những du khách lần đầu đặt chân tới nơi đây như Victor và Erena.
Nhưng điều khiến cô ấn tượng hơn cả chính là phần ban công riêng tư của phòng khách sạn, nó được ngăn cách với phần phòng ở bằng một tấm kính trong suốt có thể mở ra mở vào dễ dàng. Phần ban công rộng rãi, thoáng mát, có thể cảm nhận rõ nhất hương vị của Santorini, có thể ngắm hoàng hôn và bình minh ngay tại đây. Thậm chí còn có một bể bơi cỡ trung, một bồn tắm nước nóng kiêm mát-xa, bộ ghế nằm bên bể bơi,…
Victor cất vali vào trong phòng, còn Erena thì bước tới bên lan can ban công, cô đứng đó, đặt tay lên thành lan can, mắt nhìn xa xăm ra phía biển Aegea tuyệt đẹp trước mặt, đôi lúc có cơn gió thổi đến, mang theo hương vị biển cả, cô khẽ nhắm mắt lại mà tận hưởng nhẹ nhàng.
Sau khi dọn đồ từ vali ra, Victor mới đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy bóng lưng người con gái ấy, anh liền nhoẻn miệng cười rồi từ tốn bước đến bên cô.
Anh vòng tay qua eo cô mà ôm từ phía sau, miệng cũng ghé thấp xuống mà hôn nhẹ vào cổ cô, Erena có phần ngạc nhiên liền ngoái mặt nhìn anh, nhưng rồi cũng lại ôm lấy cánh tay đang vòng qua eo mà ôm mình.
– Em có thích không? – Anh thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô.
Erena khẽ gật đầu, miệng mỉm cười nhè nhẹ ra vẻ hài lòng.
– Anh nói đúng. Nơi đây quả thực rất đẹp. – Cô tấm tắc khen ngợi.
– Có cả em và cảnh đẹp như vậy ngay trước mắt, anh mới được mở mang tầm mắt. – Anh siết chặt tay hơn, ánh mắt nhìn xuống cô đầy vẻ âu yếm.
Cô nhíu mày nhìn anh như chưa hiểu ý, cảnh đẹp và cô, rốt cuộc thì liên quan gì tới việc mở mang tầm mắt.
– Lẽ ra anh không nên mang em với cảnh tượng nơi đây ra để so sánh, để giờ mới nhận ra tất cả đều lu mờ trước em như vậy. – Anh cười rồi nói vào tai cô, Erena cũng vì lời nói của anh như chọc cho thêm ngại ngùng, liền bất giác đánh nhẹ vào tay anh mà tủm tỉm cười.
Một lát sau họ xuống nhà hàng và dùng bữa trưa, sau đó liền lên phòng nghỉ ngơi bởi chuyến bay vừa rồi khá mệt mỏi đối với một người vừa mới được xuất viện, cũng như giữa trưa như này nắng thật gay gắt nên chẳng thể đi đâu tham quan được.
Phía xa xa sau lưng anh còn có một chiếc bàn ăn tối, cùng với hai chiếc ghế, có lẽ cô cũng đã hiểu được phần nào ý đồ của Victor.
Cô tiến đến bên Victor, cùng bước chân vào trong hình trái tim được xếp bởi cánh hoa hồng và nến ấy, ánh mắt ái ngại nhìn lên anh.
Người đàn ông ấy hôm nay ăn mặc đơn giản hơn so với mọi ngày, nhưng sao cô lại thấy nó chỉnh tề và lịch thiệp hơn. Chiếc áo sơ mi trắng mở phanh hai cúc áo được sơ vin vào trong chiếc quần âu màu đen, anh đưa mắt nhìn cô đầy âu yếm, đôi môi nhoẻn miệng cười, tay cầm bó hoa cũng liền đưa về phía trước mặt cô.
– Cái này là tặng em. – Anh nhếch mép nói nhưng dường như cũng có vẻ ngại ngùng.
Erena một tay vén tóc qua tai, miệng cười tủm tỉm rồi cũng nhận lấy bó hoa, những thứ này anh bất ngờ chuẩn bị cho cô thật cảm động quá.
– Anh muốn em có thể thư giãn một chút, thời gian qua em đã mệt mỏi nhiều rồi… – Anh vẫn dùng ánh mắt vô cùng ấm áp ấy mà nhìn xuống người con gái vô cùng kiều diễm trước mặt mình.
Trước những lời nói của Victor, kèm theo sự tác động của khung cảnh lãng mạn xung quanh, dường như Erena không thể kìm được sự xúc động của chính mình, nước mắt cũng vì thế mà trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên gò má cô.
– Đừng khóc mà… đây chỉ là một trong những điều nhỏ nhặt anh có thể làm cho em, so với tất cả những gì em đã làm cho anh, thì nó thật sự chẳng là gì. – Victor giơ tay ra khẽ gạt đi giọt nước mắt ấy của cô.
– Cảm ơn anh… vì đã ở bên em trong những lúc như vậy… kể cả trong quá khứ lẫn hiện tại… anh vẫn luôn ở đây… – Erena sụt sịt vài tiếng rồi đáp lại đầy nghẹn ngào.
– Vậy em có thể cho anh một cơ hội, để được ở bên em suốt quãng đời còn lại không? – Victor thẳng thừng cất tiếng khiến Erena ngạc nhiên, ngước đôi mắt long lanh bởi nước ấy lên mà nhìn anh.
– Anh biết có những lúc anh đã mắc phải những sai lầm có lẽ em chẳng thể tha thứ được, anh cũng không mong em tha thứ cho anh. Nhưng hãy cho anh cơ hội để sửa sai… – Victor nhíu mày nói như tự trách bản thân mình.
– Anh biết anh có một quá khứ tồi tệ, hiện tại cũng không ra gì. Nhưng anh sẽ cố gắng để cho tương lai của chúng ta thật tốt đẹp… – Lời vừa cất ra từ miệng, anh cũng đồng thời đút tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Hành động liền mạch và dứt khoát khiến Erena chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.
Victor bỗng nhiên quỳ một chân xuống trước cô, tay đồng thời mở chiếc hộp nhỏ ấy ra, vật nhỏ trong chiếc hộp bỗng sáng lóa lên trước mắt cô khiến cô không khỏi choáng ngợp và cũng vô cùng bất ngờ, hai tay cô giơ lên che đi miệng, đôi mắt long lanh nhìn thẳng xuống người đàn ông đang quỳ gối dưới chân mình.
– Em có đồng ý lấy anh không? – Victor cất ngữ điệu chân thành, ngước mắt lên nhìn cô giống như đang chờ đợi.