Cả hai người ngồi trong kho dữ liệu mà vùi đầu vào công việc, Tường Vy thì tập trung soạn thảo, tổng hợp lại nốt các bản hợp đồng, Alpha thì xem xét lại các giấy tờ quan trọng, lập ra một bản kế hoạch hoàn hảo nhất, có lợi nhất trong quá trình tranh cử của cô.
Chợt anh không nghe thấy tiếng gõ phím của Tường Vy nữa, một khoảng không gian im bặt khiến anh ngạc nhiên, liền ngó mặt sang nhìn cô.
Cô đặt chiếc máy tính xách tay lên trên đùi, mắt nhìn vào màn hình mà khuôn mặt trầm ngâm như người vô hồn, ắt hẳn cô đang nghĩ gì đó.
– Em đang nghĩ về lời anh ta nói phải không? – Alpha cất giọng trầm trầm hỏi.
– Đâu… – Tường Vy như bị nói trúng tim đen, liền giật mình nhưng rồi cũng cố lảng đi.
– Em đừng bận tâm, kể cả họ có tổng hợp hết số hợp đồng này rồi thì cũng chưa chắc làm được bước tiếp theo, đó là bồi thường tiền hợp đồng cho các hộ dân khi khu chung cư Golden Star của Venela đã phá vỡ nó. – Alpha giải thích cho cô, cố gắng mang lại chút động lực cho cô.
– Theo như những gì anh tìm hiểu được thì tổng giám đốc đã dùng một khoản tiền tương đối lớn để có thể mua lại cổ phiếu từ số các cổ đông khác, đó là lí do buổi họp cổ đông lần trước đã vắng đi nhiều. Vậy nên giờ để có thể chi trả cho số tiền bồi thường thì không phải chuyện đơn giản đâu, đó cũng không phải là một số tiền nhỏ nhặt gì. Nếu như không trả tiền bồi thường thì Venela sẽ phá sản vì danh tiếng, còn nếu như phải dùng tới tiền của tập đoàn thì cũng sẽ phá sản nhưng về mặt tài sản, cách này thì sẽ phá sản nhanh hơn đấy. – Anh tiếp tục giải trình cho cô hiểu.
Tường Vy gật gù thấm hiểu, trong đầu liền có những suy nghĩ khác, vậy chỉ có cách sử dụng tiền túi để giải quyết vấn đề này sao? Nếu như đó là cách cuối cùng, thì chỉ có thể…
Đúng như những gì Alpha đã nói với Tường Vy, vấn đề lớn nhất mà ông đang gặp phải chính là vấn đề tiền nong, ông đã dồn một số tiền tương đối lớn vào việc mua cổ phiếu, nên giờ đây thật sự rất đau đầu về vụ việc đó, nếu không giải quyết việc bồi thường để xoa dịu dư luận thì việc lên chức chủ tịch của ông có thể sẽ rất khó.
Giờ ăn trưa, cả hai người lại lên tầng thượng để có thể có không gian riêng tư. Lần này cả hai ngồi bệt xuống dưới đất bởi Tường Vy còn phải làm nốt số tài liệu này, cô đặt chiếc máy tính xách tay lên đùi, một bên để xấp tài liệu ấy. Alpha ngồi ngay bên cạnh cô, trên tay cầm một hộp cơm của cô, hộp của anh thì để tạm dưới đất.
– Em ăn đi, nguội hết rồi. – Alpha chau mày nhìn cô đầy trách móc, thế nhưng Tường Vy vẫn dán chặt mắt vào chiếc màn hình máy tính, tay vẫn gõ phím thật nhanh.
– Chờ em chút, em phải làm nốt chỗ này đã, sắp xong rồi! – Cô vẫn nghiến răng đáp trả đầy bướng bỉnh.
Alpha ngồi bên cạnh nhìn cô mà chỉ biết chẹp miệng đầy bất mãn, quyết định chờ thêm một lát nữa. Nhưng mấy phút trôi qua, Tường Vy vẫn không có ý định dừng lại, Alpha liền thở dài một cái rồi súc lấy một thìa cơm, đưa sát lại gần miệng cô.
Tường Vy giật mình quay ngoắt sang nhìn anh, Alpha là đang muốn đút cơm cho cô sao? Nhìn cái biểu cảm ấy của Tường Vy, anh có phần cảm thấy ngại ngùng bởi chính hành động ấy của mình.
– Nếu không thích thì em tự ăn đi. – Anh hạ giọng xuống mà nói, ánh mắt cũng liếc về hướng khác như cố lảng tránh, không muốn cô thấy bộ dạng ngại ngùng của mình.
– Anh đút cơ! – Cô bĩu môi rồi bật cười thích thú trước dáng vẻ đó của anh, vừa dứt lời lại quay lại làm việc tiếp.
Alpha mới đầu còn ngập ngừng rồi sau đó cũng mạnh dạn đút cơm cho cô, nhìn cô vui vẻ ăn miếng cơm ấy rồi nhai trong miệng, thậm chí còn vừa ăn vừa làm việc, trong lòng anh phần nào cảm thấy nhẹ nhàng và tự hào về cô.
Cùng lúc này, ở phần sân sau của tầng thượng, một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng tựa người vào chiếc lan can mà nghe điện thoại, là một cuộc điện thoại liên quan đến vấn đề của gia đình, tranh thủ giờ nghỉ trưa nên bà mới chủ động liên lạc lại, hơn nữa tầng thượng hầu như không có người nên bà mới lên đây vì muốn có một không gian riêng tư.
– Lâu rồi không gặp cô! Cô khỏe hơn chưa? Đi làm lại được rồi chứ? – Anh tỏ ra rất phấn khởi khi gặp lại cô, cũng không quên trêu chọc một chút.
– Ừm… thật ra hôm nay tôi tới vì muốn xin nghỉ việc… – Cô ấp úng.
– À… – Sắc mặt của anh rủ xuống.
– Nhưng tôi sẽ chỉ đi khi mà anh tìm được nhân viên mới thôi! Nếu anh chưa thể tìm ngay thì tôi vẫn sẽ làm ở đây mà! – Cô nhanh chóng cất giọng có phần hoảng hốt, hai tay giơ lên mà lắc nguây nguẩy.
– Cô cứ nghỉ đi, không sao đâu, sức khỏe cô cũng không phải là tốt đâu. – Mark chau mày lườm nhẹ cô mà trêu.
– Không, đừng nói vậy! Tôi đã có lỗi khi đi làm nhưng lại xin nghỉ rất lâu, để anh một mình làm việc ngày qua ngày thế này… tôi… thật sự rất áy náy… – Cô ngập ngừng nói với anh đầy khó xử.
Nhìn Erena có dáng vẻ tội nghiệp và áy náy như vậy, Mark cũng phần nào cảm thấy lúng túng theo.
– Erena… – Anh cũng trở nên ấp úng, khó xử trước sự cương quyết ấy của cô.
– Làm ơn đi…! Hãy để tôi làm việc ở đây cho tới khi anh tìm được người thay thế tôi… – Cô giương đôi mắt long lanh ấy mà nài nỉ anh. Mark nhìn rồi chần chừ ngẫm nghĩ mất một hai phút, cũng đành phải khuất phục trước sự bướng bỉnh ấy của cô.
– Thôi được… nhưng cô chỉ được làm những việc nhẹ thôi đấy. – Mark dặn dò cô cẩn thận rồi đánh mặt nhìn về quầy lễ tân. Erena lập tức hiểu ý, liền nở một nụ cười tươi rói, cảm ơn anh rối rít rồi lon tin chạy ra phía quầy, Mark cũng không thể kiềm lòng trước sự trẻ con, bướng bình ấy của cô, liền bật cười rồi khẽ lắc đầu.
____
– Em sẽ ổn chứ? – Alpha ngồi trên chiếc mô tô đang đậu trước cổng căn biệt thự to lớn của Venela, ánh mắt anh nhìn cô vẫn đầy vẻ lo lắng khi anh phải bỏ cô một mình ở căn biệt thự rộng lớn.
– Em không sao đâu mà, anh vào với bác đi! – Cô cười rồi đẩy nhẹ tay anh như thúc giục.
Alpha chẹp miệng nhìn cô mà vẫn còn trăn trở, Tường Vy vẫn tiếp tục đẩy vào tay anh.
– Đi đi mà, em vào nhà đây. – Cô đáp lại với ngữ điệu tươi tỉnh.
– Vậy anh đi nhé. – Alpha nói rồi đội chiếc mũ bảo hiểm lên rồi phóng xe đi, Tường Vy đứng vẫy tay chào anh, cho tới khi bóng anh đi khuất thì mới bước trở vào trong.
Tuy nhiên ngay khi cô vừa bước vào đến cửa ra vào thì một chiếc ô tô khác lại tới và đỗ xe ngay trước cổng lớn, một người đàn ông bước xuống với vẻ ngoài lịch lãm, trên tay cầm một chiếc cặp chứa đầy những tài liệu quan trọng.