Đến tối, những chiếc xe 7 chỗ chở các chàng trai về trụ sở của Unknown, nhưng chiếc BMV đen của Victor thì lại hướng về căn biệt thự to lớn.
Người đàn ông cầm lái chau mày đầy khó hiểu, trong lòng giống như đang hậm hực điều gì đó. Người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh thì chống một tay vào cửa kính, mắt nhìn sang bên đường, không nói một lời nào.
– Em giận anh cái gì à? – Victor cất giọng hỏi, khẽ đánh mắt nhìn sang cô rồi lại nhìn về phía trước.
– Không có gì. – Cô trả lời với sự thờ ơ.
– Rõ ràng là em giận cái gì đó. – Anh nhấn mạnh hơn, vẻ mặt bất bình.
– Em bảo là không có gì. – Erena chẹp miệng gằn giọng đáp lại.
– Nhưng thái độ của em bảo có đấy! – Victor hơi lớn tiếng hơn khiến Erena ngạc nhiên, cô từ từ quay mặt sang nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người.
– Giờ anh đang giận ngược lại em à? – Cô chau mày hỏi anh.
– Anh không có…! Ý anh không phải… – Victor cố giải thích trong bất lực, lời nói có phần ngập ngừng và lúng túng, nhưng rồi lại chẹp miệng, cổ họng cứng lại.
– Có phải vì anh đã tới muộn không? – Victor hít lấy một hơi lấy lại sự bình tĩnh rồi lại tiếp tục hỏi cô.
– Ra là anh cũng biết là vậy cơ à? – Cô nói với giọng khinh khỉnh.
– Anh dã xin lỗi rồi mà! – Victor nheo mắt sang nhìn cô trong chớp nhoáng, dáng vẻ tội lỗi, cố gắng bào chữa của anh lúc này cũng không khiến cô nguôi giận được. Bởi thứ cô cần đâu phải lời xin lỗi, cô chỉ cần một lời giải thích hợp lí cho sự vắng mặt cả ngày ấy, nếu là việc làm ăn đơn thuần như mọi lần thì anh sao phải có cái dáng vẻ dấu giếm như vậy? Ắt hẳn là có gì đó mờ ám trong chuyện này.
– Thôi đừng nói, giờ em cũng không muốn quan tâm nữa, anh làm gì, đi với ai, cũng chẳng liên quan tới em. – Erena cười khẩy một cái rồi quay đi.
Victor lắng nghe ngữ điệu ương ngạnh ấy của cô mà như thầm hiểu ra vấn đề.
– Em nghĩ rằng anh đi ra ngoài với người con gái khác phải không? – Anh hỏi với ngữ điệu ngây thơ.
– Là anh đang có tật giật mình? – Cô nhướn mày hỏi với giọng hoài nghi, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt thờ ơ vẫn nhìn sang bên đường.
– Không có! Là anh đang đặt suy nghĩ của mình vào em. – Victor vẫn tiếp tục phản kháng lại.
– Nhưng suy cho cùng thì anh vẫn không thể giải thích cơ mà. – Ngữ điệu dửng dưng ấy của cô lại một lần nữa cất len khiến người đàn ông đang cầm lái phải trở nên bối rối.
– Bố phải làm gì để mẹ con có thể hiểu được tình cảm của bố đây… – Ngữ điệu cất lên có phần não nề khiến Erena không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
– Phải nói ít đi và làm nhiều lên. – Cô cất giọng vừa như ra lệnh, vừa cười cợt khiến Victor giật bắn mình, lập tức đứng phắt dậy.
– A… anh làm em tỉnh giấc à? – Anh ngập ngừng cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn cô cũng có phần ái ngại.
Nhìn ánh mắt ấy của cô đang hướng về phía mình mà không nói một lời nào, Victor cũng phần nào biết được câu trả lời.
– Anh xin lỗi… em ngủ tiếp đi. – Anh phẩy phẩy tay rồi nói tiếp như lảng tránh, bước chân cũng lùi dần về phía cửa phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ đó của Victor, Erena càng không thể nhịn được cười, trong lòng cũng có chút cảm động nên mới quyết định “làm khó” anh thêm một chút.
– Anh đi đâu thế? Con đang nói chuyện với anh cơ mà? – Cô nhướn mày hỏi anh.
Victor đứng trước cửa mà như chần chừ, không biết nên bước ra ngoài hẳn hay lại bước vào trong.
– Thôi em với con ngủ đi… – Anh lúng túng đáp lại.
– Anh không muốn nói chuyện với em à? – Cô hỏi tiếp với ngữ điệu có phần nhõng nhẽo như muốn trêu chọc anh.
Nghe lời nói ấy của Erena, Victor còn bối rối hơn nữa, phải mất vài phút chần chừ suy nghĩ, anh mới dám bước đến bên giường cô, Erena cũng ngồi dịch vào, Victor hiểu ý mà ngồi xuống bên mép giường.
Căn phòng không được bật đèn lên nhưng ánh trăng bên ngoài lại rọi vào phòng qua chiếc cửa sổ, xuyên qua tấm rèm mỏng. Ánh sáng rọi vào mặt Victor làm gương mặt điển trai ấy càng thêm phần bí ẩn và quyến rũ hơn bởi sự mập mờ của ánh sáng. Hai ánh mắt chạm nhau, không khí thì im ắng khiến Victor càng thêm lúng túng, cảm giác tội lỗi trong mình lại càng trào dâng thêm.
– Anh xin lỗi vì tất cả những điều trong quá khứ anh đã làm… anh đã không nghĩ tới em. – Anh mấp máy môi cất tiếng phá tan sự trầm mặc giữa màn đêm.
– Em chỉ quan tâm hiện tại anh có yêu em không? – Cô hỏi nhẹ nhàng.
– Anh yêu em… – Ngữ điệu ôn nhu ấy cất lên khiến trong lòng cô ấm áp hơn nhiều.
– Vậy chứng minh đi. – Cô nói như ra lệnh.
Victor nhìn cô dịu dàng một lúc rồi cũng ngồi gần vào cô, mặt cũng dần ghé sát vào. Erena dần nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh ngày càng rõ rệt. Môi anh chạm nhẹ vào cánh môi mỏng manh, quyến rũ của cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dần trở nên mãnh liệt, đầu lưỡi của anh len lỏi vào bên trong khoang miệng của cô mà khám phá. Erena hơi giật mình, nhưng rồi cũng đáp lại một cách từ tốn. Hai đầu lưỡi cuốn chặt lấy nhau không rời, Victor cũng tiến lại gần thêm nữa, một tay đặt lên vai cô, tay còn lại cởi từng cúc áo trên người cô…