[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 12 Thoáng qua – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 12 Thoáng qua

Justin nhếch mép cười, ông nở một nụ cười hứng thú, liền vỗ tay khe khẽ.

Mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, ông như vậy là có ý gì.

– Ta thích tính cách của cậu. – Ông bật cười rồi nhìn Victor.

– Cả cô gái này, hai người thật sự đã làm rất tốt. – Giọng điệu tấm tắc khen ngợi ấy của ông khiến anh càng thêm bối rối.

– Ý ông? – Anh khẽ chau mày nhìn ông.

– Tất nhiên là cả hai người sẽ có phần! – Ông vui vẻ cười lớn.

Mặc cho người khác trong tổ chức có phàn nàn, ông vẫn cho rằng mình đã mắc nợ Erena một lần, và dĩ nhiên, ông cũng rất mong muốn được làm việc cùng với Victor nhiều lần nữa.

Anh ngạc nhiên, và hiển nhiên vẫn rất khó chịu.

– The Demons chưa từng mang ơn ai, không ngờ giờ lại mang ơn cô gái trẻ này! – Ông chỉ tay về phía cô, ánh mắt của cô thoáng bối rối.

– Bọn ta vừa thử lòng hai người thôi, không ngờ lại căng thẳng tới vậy! – Ông cười khành khạch đầy thích thú.

Mọi chuyện như được giải toả, Victor cũng vì thế mà không nhịn được cười.

Giây phút khi nãy, quả thật là anh đã làm căng mọi chuyện lên.

Anh cười vì tính cách của Jusitn Tr quá vô tư, anh cười vì giây phút bốc đồng của mình, mà cũng cười vì vẻ mặt của Ere khi cô ngăn anh lại, thật sự rất nực cười.

Không khí nơi đây trở nên thoáng đãng hơn trước, mọi người cũng niềm nở với nhau hơn, nhưng chỉ riêng ánh mắt nữ xạ thủ kia nhìn cô là không hề thay đổi.

– Victor, nhà vệ sinh ở đâu? – Cô kéo nhẹ tay áo anh, khẽ thì thầm.

Anh nhìn cô, rồi quay sang hỏi mọi người.

“Cứ đi thẳng về phía hành lang kia rồi rẽ trái là tới, ngay cạnh nhà kho ấy.” Mike vui vẻ chỉ tay cho cô.

Cô mỉm cười nói lời cảm ơn rồi đứng dậy.

– Để tôi đưa cô đi. – Angie cũng đứng dậy theo, đôi mắt hình viên đạn vẫn nhìn cô không ngừng, cùng với nụ cười nửa môi đầy sắc sảo.

– Cảm ơn chị. – Erena trả lời rất niềm nở, cô như không nghĩ tới trường hợp xấu có thể xảy ra, cô không bao giờ nhìn vào mặt tiêu cực của sự việc.

Angie đứng ngoài chỗ bồn rửa tay, còn Ere đi vệ sinh bên trong.

Tiếng nước xả xuống đã kêu lên, cô mở cánh cửa và bước ra khỏi buồng vệ sinh, xắn tay áo lên và rửa nó dưới dòng nước mát.

Angie đứng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, tay cô bấm nhẹ vào màn hình điện thoại rồi khẽ cất nó đi.

“Gặp em tại trước cửa nhà kho được không? Ngay bây giờ.”

Tin nhắn được gửi đi trong lặng lẽ. Khoé môi cô nhếch lên một nụ cười ma mị.

Ere lau tay vào chiếc khăn cạnh đó, định quay gót bỏ đi trong sự yên bình.

Cô đứng dậy, đôi mắt lóng lánh bởi nước đang nhìn thẳng vào anh.

– Anh làm sao thế…? – Giọng cô run lên rồi cô quay lưng bỏ đi trong sự đau lòng.

Những nếp nhăn trên trán anh cũng xô lại với nhau, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định.

Đây là cách duy nhất để chấm dứt thứ tình cảm này phải không?

Anh cầm tay vào chai rượu, đưa nó kề vào môi mình và nhấp thêm một ngụm nữa.

Anh chẹp miệng, cau mày mà ngẫm nghĩ.

Cô tìm đến một quán rượu gần đó để mượn rượu, tạm quên đi những chuyện không vui này.

Vô tình đã gặp được một người đàn ông trẻ, hai người có lẽ cùng chung tâm trạng nên bắt chuyện với nhau cũng rất dễ.

“Có phải lúc nãy mình đã quá nặng lời không?”

Anh rối bời vô cùng, thở dài ngẫm nghĩ về chuyện khi nãy.

Liền đứng dậy và đi tìm cô khắp nơi nhưng không phải dễ, New York rộng lớn thế này, anh biết tìm cô ở đâu.

– Cô cũng buồn vì chuyện tình cảm sao, trùng hợp thật. – Chàng trai trẻ cười gượng gạo khi nhìn cô.

Cô im lặng, mọi thứ trong đầu cô lúc này đều là một màu đen.

Cô cầm cốc rượu trong tay, ánh mắt đỏ hoe ngoái sang bên cạnh nhìn anh ta.

Cô giật mình mở to mắt, trước mặt cô lúc này đây, Victor?

“Anh tới đây từ lúc nào, sao anh có thể tìm thấy em ở đây?”

Tim cô hẫng một nhịp, liền từ từ quay sang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay nhỏ bé của cô đặt nhẹ lên ngực anh, đôi môi cô ghé sát lại gần, khẽ chạm vào môi anh, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, đọng lại dưới cổ.

Cánh cửa quán rượu mở ra, người ấy bước vào với tâm trạng đang sục sôi đầy lo lắng.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

Ánh mắt anh dừng lại trước cảnh tượng nóng mắt ấy, cô gái có mái tóc vàng nâu kia, có lẽ anh không thể nhầm với ai khác.

Anh trở nên hụt hẫng, mọi thứ trong anh hoàn toàn đổ vỡ, ánh mắt anh nhìn cô và người đó cũng thay đổi.

Vậy ra đây là cái cảm giác thất vọng mà bấy lâu nay anh chưa từng gặp phải.

Tay anh nắm chặt lại, sự tức giận dồn hết vào hai bàn tay.

Anh quay ngoắt lưng bỏ đi như một lời khẳng định, đây là dấu chấm hết, thứ tình cảm ấy chỉ là thoáng qua mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.