Victor rảo bước nhìn xung quanh, cứ mỗi bước đi anh đều để ý rất kĩ khung cảnh, nơi đây chỗ nào cũng dính bụi than, ngay cả trên các tán cây nhỏ nhất. Những bước chân đưa anh tới một con sông nhỏ nhưng đã bị ô nhiễm nặng nề, anh nhìn nó mà trong lòng liền ngẫm nghĩ, đây ắt hẳn là con sông mà Tường Vy đã nhắc đến, vậy thì chắc là căn nhà đó nằm ngay ven sông, hoặc nằm ở một vị trí có thể nhìn thẳng ra con sông ấy.
Ánh nắng trở nên ngày càng gay gắt khiến cho không khí càng thêm nóng nực và ok bức bởi giờ đã là giữa trưa, mọi người sau khi tìm kiếm cũng đã thấm mệt, sức cũng đã kiệt nên mới cùng nhau trở về xe.
Victor bước lên trên xe, hơi mát của điều hòa phả vào mặt khiến anh cảm thấy vô cùng thư thái, sảng khoái. Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da mà thở dài đầy mệt mỏi, cánh cửa xe phía sau cũng được mở ra, các chàng trai cũng bước lên, trên mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Erena lấy tay mở chiếc cốp phía trước mặt mà lấy ra một tập giấy ướt, cô rút một tờ ra đưa cho Victor rồi đưa cả tập giấy xuống cho các chàng trai phía dưới.
– Có gì khả quan hơn không? – Cô dùng tay vặn mở chai nước được đặt bên hông cửa xe.
Victor dùng khăn ướt lau mặt rồi lắc đầu ngao ngán, cả chiếc khăn đều dính đầy bụi than nên có màu hơi xám, vậy mới thấy môi trường ở đây bị ô nhiễm thật nặng nề.
Victor mở máy lên và lái đến một quán ăn bình dân gần đó để họ có thể dùng bữa trưa, cũng như là hồi lại sức trước khi tiếp tục tìm kiếm vào đầu giờ chiều.
Tuy tìm kiếm rất mệt nhọc từ đầu giờ chiều cho tới tận tối, các chàng trai vẫn chẳng thể tìm ra thêm manh mối nào cụ thể hơn, ngoài việc Chris hơi có phần đa nghi với một căn nhà nằm ở hạ nguồn, khi đi ngang đó, anh đã vô tình thấy có hai người đứng ở trước cổng nhà trò chuyện với nhau, nhưng anh lại thấy giống như đang “canh gác”? Tuy vậy cũng không có gì là chắc chắn nên chẳng thể làm gì hơn.
____
Tường Vy bước chân ra khỏi căn phòng riêng, khẽ đưa mắt nhìn sang hai bên mà lập tức chẹp miệng đầy phiền phức, hai người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm đã đứng đó từ lúc nào.
Cô tiếp tục bước xuống cầu thang rồi đưa mắt nhìn một loạt xung quanh, bất kể ở góc nào cũng có người của V, căn biệt thự vốn quá rộng lớn đối với 2 người, giờ thì lại trở nên quá nhỏ bé so với số lượng người đang có mặt ở đây.
Cô bước vào trong bếp và ngồi xuống bàn ăn, bác Lâm đã chuẩn bị các món ăn xong xuôi hết, bày biện trên bàn rất đẹp mắt. Tường Vy nhìn khắp căn phòng, có bác Lâm đang lau dọn bếp, một người của V đang đứng ở gần cửa phòng vệ sinh tầng 1, chắp tay lại trước người, rồi lại đưa mắt nhìn mâm cơm thịnh soạn ngay trước mặt mà lặng lẽ thở dài, chỉ có một mình cô ngồi trên bàn ăn.
Người đàn ông với vẻ ngoài bụi bặm, tay kéo chiếc khẩu trang màu đen lên, đồng thời tay cầm lấy chiếc kính râm mà đeo vào, chân bước ra ngoài, những ánh nhìn từ phía cổng cũng như trong nhà đều hướng hết về phía anh ta.
– Anh đi đâu ạ? – Một chàng trai đứng phía cửa trong hỏi với giọng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia.
– Tao chết ngạt vì cái không khí bí bách ở đây mất! – Hắn gằn giọng nói với vẻ bực tức rồi bỏ đi.
Phi vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng vắng bóng người hiện dần ra trước mắt, những người dân nơi đây hầu như đã trở về nhà và nghỉ trưa sau cả một buổi sáng làm lụng vất vả. Hắn đi với dáng vẻ như đang thu mình lại, hai tay đút vào túi áo, mặt được bịt kín bởi khẩu trang và kính râm, mắt liền nhìn về phía trước.
Một người đàn ông đang đi ngược lại về phía hắn, hắn nheo mắt nhìn liền thấy người đàn ông đó đeo khẩu trang, tuy nhiên quần áo lại vô cùng xộc xệch, bẩn thỉu, hắn cũng chỉ nghĩ đó là người mới tới đây lao động nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Khi cả hai người đi lướt qua nhau, Victor liền đứng khựng lại, tròn mắt ngạc nhiên khi cái linh cảm kì lạ ấy đột nhiên ập đến, sao anh có cảm giác người đó có cái dáng vẻ giống như anh đã từng gặp ở đâu đó. Dáng người gù gù, lúc đi luôn thu mình lại…
Victor chau đôi mày, quay ngoắt cổ nhìn người đàn ông đã đi cách xa mình được một đoạn, hai mắt nheo lại như cố gắng nhìn rõ hơn để nhớ lại. Chợt hắn ta rút một tay ra khỏi túi áo và giơ lên gãi gãi đầu, Victor lúc này mới thở hắt ra một cái đầy hiềm khích, tay hắn ta không có vẻ gì là giống với người dân lao động ở đây, kèm theo cái vẻ ngoài bịt kín từ trên xuống dưới như vậy, sao có thể không nghi ngờ?
Hắn đến một nơi vắng vẻ, dưới một gốc đa to, đảo mắt nhìn xung quanh như để đảm bảo sự an toàn cho mình, khi xác định được rõ không còn một bóng người, hắn mới đứng tựa lưng vài gốc đa đó, tay kéo khẩu trang xuống, rút ra từ túi quần một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá.
Không phải dễ dàng gì cho Victor để có thể trèo lên trên một mái nhà gần đó để có thể theo dõi tên khả nghi đó từ xa. Anh nấp ở trên đó, dưới trời nắng chang chang, vẫn cố gắng ló mặt ra, nheo mắt lại cố gắng nhìn hắn.
Tên kia khum bàn tay vào và châm bật lửa vào điếu thuốc đang ngậm trong miệng. Hắn hút một hơi rồi nhả vào không khí một làn khói trắng. Victor nheo mắt lại thêm nữa, góc nghiêng của hắn thoát ẩn thoát hiện sau làn khói khiến anh khó xác định. Hắn lại hút thêm một hơi nữa đến hết cả điếu thuốc rồi mới quay người lại, thả điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.
Cả khuôn mặt hắn cuối cùng anh cũng đã được nhìn chính diện, Victor lùi người lại, hít một hơi thật sâu như để lấy lại bình tĩnh, đó là Phi, người tiền bối mà Victor đã từng rất ngưỡng mộ ở V, anh ta vẫn chưa chết.. tuy thời gian trôi qua, trông anh ta có vẻ già hơn nhưng không khác là mấy, anh có thể nhận ra anh ta.
Victor lại trườn người lên để theo dõi Phi thêm nữa, vậy là mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng hơn, bởi chỉ cần thấy được Phi ở đây thì ắt hẳn nhiệm vụ của hắn ta là trông coi mẹ của Alpha. Hắn đã phải giả chết hơn 10 năm về trước ắt hẳn để thực hiện một nhiệm vụ hết sức quan trọng và tuyệt mật, vậy thì còn nhiệm vụ nào quan trọng hơn việc nắm giữ trong tay điểm yếu của con át chủ bài của V cơ chứ?