Ánh mắt ông nhìn anh giống như một sự chờ đợi, trông mong. Ông Thành đã nói hẳn ra như vậy rồi, không có lí do gì để nói rằng anh không hiểu ý ông hay thế nào. Đây không phải loại lời nói sau khi nghe xong có thể im lặng bỏ đi như không có gì. Anh đứng thẳng người quay mặt lại đối diện ông, ngữ điệu cất lên cũng thật nghiêm chỉnh.
– Tôi hiểu ý của tổng giám đốc, nhưng tôi chưa từng có ý định sẽ phản bội lại chủ tịch, mong giám đốc hiểu cho, tôi xin phép. – Anh nói rồi cúi đầu xuống đầy vẻ tôn trọng người đàn ông ngồi trên ghế rồi bỏ ra khỏi phòng.
Ông Thành nhìn cánh cửa phòng đóng lại mà lập tức bặm môi lại, các ngón tay gõ trên bàn giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
____
Vào lúc 8 giờ sáng, Chris cùng với vài người đồng đội cùng nhau đi thang máy xuống sảnh khách sạn để tiếp tục quá trình tìm kiếm thêm, vừa mới ngủ dậy nên chưa ai bỏ gì vào bụng, có lẽ chút nữa trên đường đi sẽ mua đồ ăn sáng sau.
Đi ra gần tới cửa, chợt Jackie đưa mắt nhìn sang bộ bàn ghế sofa được đặt đối diện quầy lễ tân, mắt mở to đầy ngạc nhiên, bước chân cũng dừng lại ngay tức khắc.
Nhìn thấy cậu bạn như vậy, Chris lập tức quay lại và lườm huýt lấy cậu con trai với mái tóc màu đỏ rực rất ấn tượng ấy, dĩ nhiên là anh không hài lòng, họ không có nhiều thời gian, vậy mà cậu ta lại chần chừ ở đây làm gì không biết.
– Đi nhanh cái chân lên. – Chris nói với giọng hơi gằn xuống đầy vẻ khó chịu.
– Từ từ… mày có thấy bóng lưng hai người kia quen không? – Jackie hơi nheo mắt, miệng lắp bắp, tay chỉ về phía chiếc ghế sofa đằng kia.
Chris cũng chẹp miệng rồi nhìn theo hướng tay Jackie chỉ, đột nhiên cảm thấy chột dạ, mái tóc màu nâu vàng, dài ngang lưng xoăn nhẹ của người con gái, mái tóc màu nâu sẫm vuốt ngược về phía sau, phần gáy được cạo gọn gàng cùng với khung xương vai rộng, to khiến Chris có phần ngờ ngợ.
Chợt hai người đó đứng dậy cùng một lúc, từ từ quay người lại rồi tiến lại gần chỗ họ, mấy cậu con trai liền đứng ngớ người ra, không khỏi ngạc nhiên.
Một tay Victor đút vào trong túi quần, tay còn lại thì một mực nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái đi bên cạnh. Họ hết nhìn người đàn ông với vẻ ngoài bóng bẩy, lịch lãm với chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm được xắn tay áo ngang khuỷu tay, kết hợp với chiếc quần âu rồi đưa mắt nhìn sang người phụ nữ trẻ bên cạnh.
Erena diện trên người một bộ váy liền màu xanh biển nhạt, điều đó như càng thêm khẳng định họ chính là một đôi. Nhưng đặc biệt là lần này cô lại chọn một đôi giày bệt giản dị, thay vì là một đôi giày cao gót như thường ngày.
– A… anh? – Chris nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Victor chỉ cười mỉm rồi đánh mắt nhìn sang người con gái bên cạnh mình, Erena chỉ biết cúi mặt xuống mà cười tủm tỉm, Chris thì không nói làm gì khi anh đã biết chuyện từ trước, nhưng việc nắm tay Victor một cách công khai ngay trước mặt các thành viên khác của Unknown thì cô có vẻ vẫn còn ngại ngùng.
– Hai người về đây lúc nào thế? – Chris vẫn chưa khỏi ngạc nhiên.
Đó là lí do cậu ta đã không chọn đi cùng anh vào cái ngày Victor quyết định bỏ đi 7 năm về trước.
Dù đã có thêm một manh mối quan trọng, có ích cho việc tìm kiếm, thế nhưng cũng đã 12 năm trôi qua, bây giờ nếu gặp lại thì Victor cũng không chắc chắn rằng mình vẫn có thể nhận ra anh ta.
Chợt cánh cửa xe được mở ra, các chàng trai liền lần lượt bước lên với tâm trạng phấn khích, bát bún vừa rồi có lẽ đã giúp họ tươi tỉnh lại.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh đến khu dân cư gần mỏ than lớn nhất tỉnh Quảng Ninh. Các chàng trai lập tức bước xuống trước và tản nhau ra tìm kiếm, Erena cũng đặt tay lên tay cầm và định đẩy cửa ra, thế nhưng Victor đã nhanh chóng với tay ra và giữ lấy tay cô, ngăn cản hành động đó.
– Em định làm gì? – Anh hỏi với giọng ngạc nhiên.
– Em định xuống cùng mọi người. – Cô tròn mắt nhìn anh.
– Ngoài kia rất nhiều bụi than, không tốt cho em đâu. – Anh nói như muốn khuyên nhủ cô.
– Em không sao đâu, đừng lo cho em. Để em xuống tìm cùng mọi người. – Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn cái dáng vẻ hăng hái ấy của Erena, Victor lập tức cảm thấy bất lực.
– Vậy coi như là anh lo cho con đi. – Giọng anh trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng mà nhìn vào cô, Erena cũng bất ngờ vô cùng.
– Em có nghe thấy gì không? – Victor đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mày chau lại ra vẻ nghe ngóng.
– Gì cơ? – Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
Victor chợt đặt nhẹ tay lên bụng cô, ngữ điệu cất lên cũng thật ôn nhu.
– Con bảo con không thích ngửi mùi bụi than đâu, mẹ ngồi yên trên này đi. – Anh nhìn cô rồi mím môi cười nhẹ.
Erena thấy vậy mà cũng tủm tỉm cười theo hết sức dịu dàng.
– Ở yên đây chờ anh nhé. Anh rất yêu cả hai mẹ con. – Victor nhướn người lên hôn nhẹ lên trán cô, tay áp nhẹ lên má cô mà ngắm nghía với ánh mắt đầy yêu thương rồi mới mở cửa xuống xe.
Chân anh đặt xuống dưới nền đất đỏ, hai mắt nheo nhắm nhìn xung quanh, mặt trời cũng đã lên cao, nắng cũng dần trở nên gay gắt, giờ đã là giữa trưa nên việc tìm kiếm cũng sẽ khó khăn phần nào, nhưng trước hết anh vẫn sẽ đi quanh đây xem xét một vòng đã, thời gian cũng không còn nhiều nữa.