[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 113 Ý định tạo phản? – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 113 Ý định tạo phản?

quán cà phê sang trọng, tay khuấy nhẹ cốc cà phê nóng hổi trước mặt, ngồi trước mặt ông là một thanh niên trẻ, đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi gần hết khuôn mặt.

– Nhớ phải theo sát hắn từng li từng tí, không được bỏ lỡ một giây phút nào, cũng đừng quên chụp nhiều ảnh lại để làm bằng chứng. – Ông nhíu mày nói với giọng ra lệnh.

Cậu thanh niên kia gật gù nghe lời.

– Làm tốt thì cậu muốn bao nhiêu cũng được. – Ông cười khẩy rồi nhấp một ngụm cà phê.

____

Chris và Mỹ Anh cùng nhau bước trên con đường gập ghềnh ấy mà vào khu dân cư lân cận mỏ than ấy. Băng qua nhiều đoạn đường khó đi, cuối cùng thì Chris cũng nhìn thấy những ngôi nhà của dân cư ở đó, tuy nhiên cảnh tượng hiện ra trước mắt anh thật vô cùng ấn tượng bởi những mái nhà xập xệ, lụp xụp, dưới chân anh là những con đường đất đỏ. Chris đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ choáng ngợp, những tán lá bám đầy bụi than đã phần nào phản ánh việc mỏ than đã gây ô nhiễm tới môi trường, ảnh hưởng nặng nề tới đời sống của dân cư quanh mỏ than.

Cô đưa anh đi xung quanh đó, dĩ nhiên là Chris đã quan sát rất kĩ từng căn nhà quanh đó, nhưng thật khó để có thể biết được căn nào là căn cần tìm. Họ đi qua một con sông nhỏ, tuy nhiên lại không hề mang lại vẻ tươi mát bởi lúc này nó đã khoác lên mình một màu đen xám do ô nhiễm bởi bụi than.

– Đi cùng tôi thế này, không làm phiền cô chứ? – Chris nhướn mày hỏi cô với giọng có phần ái ngại.

– Không sao, trước 4 giờ thì tôi cũng không bận gì. – Cô ngước nhìn lên anh đang đi bên cạnh mình, đồng thời nở một nụ cười trìu mến.

Chợt cô đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, giờ đã là 4 giờ kém, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, thay vào đó là biểu cảm vô cùng cuống quít đang hiện rất rõ lên trên khuôn mặt của cô.

– Ôi, đã 4 giờ kém rồi, chắc tôi phải về luôn rồi. – Mỹ Anh nhìn anh với vẻ vội vàng, bối rối.

– Vậy để tôi tiễn cô. – Chris nhìn thấy dáng vẻ của cô mà cũng trở nên lúng túng theo.

Họ cùng đi ra phía đường chính, Chris cẩn thận vẫy tay và bắt cho cô một chiếc taxi. Cánh cửa mở ra, Mỹ Anh bước vào trong nhưng vẫn giữ cửa mở, còn căn dặn anh cẩn thận trước khi về.

– Anh biết đường rồi chứ? Lát nữa anh chỉ cần nói với tài xế taxi là về khách sạn anh đang ở là được.

– Tôi biết rồi mà. Cảm ơn cô vì hôm nay đã đi cùng với tôi. – Chris hơi cúi đầu xuống mà bày tỏ sự chân thành.

– Không có gì đâu. Rất vui được gặp anh. – Mỹ Anh cười hiền hậu rồi ngồi ngay ngắn vào trong xe.

Chris một tay đóng sập cánh cửa lại cho cô, tay còn lại thì vẫy chào, trên môi không quên nở một nụ cười trìu mến.

– Về cẩn thận nhé, tạm biệt.

Cô tìm kiếm trong danh bạ, bấm vào số máy ấy với vẻ vội vã và gọi bằng sim quốc tế. Từng hồi chuông điện thoại kêu lên là con tim cô đập nhanh hơn từng nhịp.

Vừa nghe được tiếng người vọng lại từ đầu dây bên kia, Tường Vy lập tức khóc nức nở lên.

– Victor…! Hãy giúp anh ấy…! Làm ơn đi…! – Cô khóc nấc lên, cảm tưởng như không thể kìm nén được thêm.

Victor chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc lên át đi tiếng nói, anh khẽ nhăn mặt nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại áp vào tai.

– Có chuyện gì? – Anh hỏi lại.

– Alpha… anh phải cứu lấy mẹ anh ấy… – Tường Vy vẫn cứ khóc nấc lên, lời nói ra cũng rất khó nghe.

Victor thở dài rồi nói với giọng nhẹ nhàng như cố trấn an cô.

– Nào, bình tĩnh, không khóc. – Anh nhíu mày.

Tường Vy cố gắng nín lại, tiếng sụt sịt cũng ít dần đi, tiếng thở dịu lại, nghe thấy vậy, Victor mới tiếp tục hỏi.

– Có chuyện gì?

Tường Vy gắng gượng giải thích một cách cặn kẽ nhất có thể cho anh trai mình, vị cứu tinh của mình về những thứ mà mình đã đọc được trong tin nhắn của ông.

– Vậy bây giờ em đang ở đâu? – Victor nhíu mày lại.

– Ba nhốt em vào trong một căn phòng.. còn nói nếu em phản lại ông thì hai người họ sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau nữa… – Tường Vy vẫn thút thít từng tiếng.

Victor nhăn mặt thầm thấy bất bình, anh đã từng thấy ông ta cưng chiều con gái mình đến thế nào, vậy mà không ngờ giờ lại có thể đối xử với cô một cách mạnh bạo tới vậy. Anh có thể hiểu giờ đây cô đang hoảng sợ tới mức nào, lão ta rất ít khi chỉ nói suông, nếu lần này không thể cứu được người phụ nữ ấy thì có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn cơ hội nào nữa.

– Được rồi, vậy em cứ ở yên đó đi đừng làm mọi chuyện rối thêm, mọi việc để anh lo. – Victor nói với giọng nhẹ nhàng để trấn an cô rồi mới tắt máy.

Tường Vy nhìn xuống màn hình chiếc điện thoại, chỉ còn có 12% pin, đây không phải phòng của cô nên không hề có sạc điện thoại. Cô ôm chiếc điện thoại vào trong người mà khóc thút thít, tay cứ giơ lên mà lau đi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.

Tường Vy đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây bị bao bọc bởi 4 bức tường kín đáo, một chiếc cửa sổ cũng không có, cô cắn môi đầy ngẫm nghĩ mà bất lực…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.