[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 112 Mỏ than? – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 112 Mỏ than?

Những lời lẽ đó liền lọt vào tai anh khiến Victor bộc lộ thái độ ngay tức khắc, đôi mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người con gái đang trong vòng tay mình.

– Gì?! – Anh thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

Biết ý kiến đó của mình khó có thể được anh chấp nhận nên Erena chỉ có thể tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt xin xỏ.

– Tại sao em được đi còn anh thì phải ở nhà? – Victor hỏi với giọng điệu bất bình, ánh mắt nhìn cô vẫn không thay đổi.

– Vì người mới phẫu thuật không nên đi lại, cử động nhiều. – Cô dùng lý lẽ để nói như muốn cãi anh, nhưng…

– Vậy phụ nữ có thai thì được phép à? – Anh nhướn mày hỏi móc lại cô khiến Erena cứng họng.

– Vậy bây giờ thế này đi, em đi thì anh đi, còn nếu anh phải ở lại đây thì em cũng đừng hòng đi đâu hết. – Anh nói với ngữ điệu thật cứng đầu, đồng thời ôm chặt lấy cô hơn như muốn giữ người con gái ấy bên mình. Anh không muốn cô làm mọi thứ một mình, nhất là ở một khoảng cách xa như vậy, trong lòng anh cứ dấy lên một nỗi sợ, anh sợ sẽ mất cô một lần nữa..

Victor xoa nhẹ tay lên bụng cô khiến Erena bất ngờ mà nhìn xuống, cằm anh tựa vào vai cô, ánh mắt nhìn xuống bụng người con gái với vẻ nũng nịu.

– Cục cưng, con nói xem, mẹ con nói vậy có nghe được không?

Trước thái độ cũng như những lời nói đầy vẻ cứng nhắc như vậy của Victor, Erena càng thêm khó nghĩ. Cô sợ rằng cử Chris và vài người của Unknown đến một đất nước hoàn toàn xa lạ đối với họ để tìm kiếm một người phụ nữ không rõ danh tính thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa nếu quá lâu thì có thể mẹ của Alpha sẽ bị chuyển đi chỗ khác, cơ hội tìm kiếm sẽ càng khó hơn. Nhưng cô vẫn chưa thể để Victor về đó và giúp sức mọi người bởi vết mổ của anh vẫn luôn là mối lo lắng hàng đầu của cô.

____

Lúc này đã là 9 rưỡi tối, ông Phúc Thạch lại tự nhốt kín mình trong thư phòng, nơi đây được xây dựng với bức tường cách âm tốt nhất nên việc nghe lén được từ bên ngoài là không thể nào. Ông ngồi trên chiếc ghế bành, trên tay cầm chiếc điện thoại, bấm số trên màn hình cảm ứng rồi để kề lên tai.

Đầu dây bên kia rung lên ba hồi chuông rồi mới có người bắt máy, một giọng đàn ông trầm trầm cất lên với vẻ mệt mỏi: “Alo?”.

– Sếp Thành, là tôi, Phúc Thạch bên Venela đây. – Ông cất tiếng với ngữ điệu hồ hởi, cảm tưởng như mới bắt được vàng.

– Xin lỗi vì gọi muộn, tại tôi nghĩ sếp bận cả ngày nên giờ mới dám gọi, có làm phiền sếp không? – Ông uốn lưỡi mà nói với giọng thật dẻo quẹo.

– À cũng không có gì quan trọng lắm, tôi chỉ định mời sếp trưa mai đi dùng bữa cùng với tôi để bàn một số chuyện, sếp không bận chứ? – Ông ta tiếp lời.

Một nụ cười đầu hiểm ác nở trên môi ông, dường như đã đạt được mục tiêu.

____

Sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Chris cùng với vài người khác của Unknown, gồm có Jackie, Martin, Paul và Bob bước xuống sân bay với tâm trạng vô cùng mệt mỏi, toàn thân cảm giác như rã rời hết ra.

Họ đứng trước cổng sân bay Quốc tế Vân Đồn, tay xách những túi đồ, kéo theo những chiếc vali phía sau. Jackie đứng nheo nhắm mắt nhìn ra xa xăm như quan sát tổng thể nơi đây, miệng thở đầy khó chịu.
– À, thật ra tôi rất quan tâm tới môi trường và sức khỏe của con người, trước khi đi du lịch ở Việt Nam thì tôi có nghe vài người bạn của tôi đã từng tới đây trước nói rằng ở đất nước của cô có nguồn tài nguyên khoáng sản rất phong phú, đặc biệt là Quảng Ninh thì nổi tiếng về than đá, lại là nơi có mỏ than lớn nhất cả nước. Lúc nghe thấy điều đó tôi có phần hơi lo ngại, tôi không biết việc họ khai thác than đá có ảnh hưởng tới môi trường xung quanh và những cư dân sinh sống quanh đó không, nên muốn đích thân tới xem thử thế nào. – Chris giải thích rất cụ thể và chi tiết khiến người con gái kia trầm trồ thán phục.

– Chà, người như anh thật hiếm có đấy! – Cô chẹp miệng tấm tắc khen ngợi khiến Chris cũng trở nên ngại ngùng theo.

Sau một khoảng thời gian ngồi trên xe taxi, lúc này họ phải xuống xe và đi bộ để vào các khu dân cư đó, người con gái kia vừa đi bên cạnh anh, vừa thi thoảng liếc sang anh với vẻ đầy tò mò.

– Đất nước chúng tôi ô nhiễm tới vậy à? – Cô vừa hỏi vừa cười tủm tỉm như cố ý trêu chọc anh.

Chris ngạc nhiên, lúc này mới chợt nhớ ra, từ lúc gặp nhau cho tới giờ anh chưa từng bỏ khẩu trang ra một lần nào, thật bất lịch sự quá.

– À không! Tôi không có ý đó với đất nước của cô, chỉ là có thứ tôi không đủ tự tin để “khoe” ra. – Chris gãi tai cười trừ, ngữ điệu có chút ái ngại.

– Đừng tự ti về bản thân mình như thế chứ. – Cô mỉm cười khích lệ anh.

Nghe được lời động viên ấy, trong lòng Chris cũng cảm thấy có phần thoải mái hơn, dù gì đeo khẩu trang suốt cả buổi như vậy cũng thật bất lịch sự. Anh ngập ngừng tháo chiếc khẩu trang ra rồi bỏ vào túi áo.

– Trông có tệ lắm không? – Anh ngập ngừng hỏi cô.

Người con gái ngước mắt lên nhìn anh, mới đầu quả thật thấy ngạc nhiên trước vết sẹo ấy, nhưng rồi khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.

– Trông tuyệt mà, nó làm anh trông ngầu hơn đấy! – Cô gật gù khen ngợi, đôi lúc lại liếc nhìn sang anh, có thể nhận thấy anh đang đỏ mặt vì ngại.

Đi được vài bước cô lại cảm thấy kì lạ, liền quay sang nhìn anh kĩ hơn.

– Tôi từng nhìn thấy anh ở đâu rồi phải không nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? – Cô nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi.

Chris cũng chau mày lại trước câu hỏi của cô, ngắm nghía lại người con gái ấy nhưng rồi lại lắc đầu.

– Tôi không nghĩ vậy. – Anh nói.

– Chắc tôi nhớ nhầm. – Người con gái gật đầu gượng gạo chấp nhận.

– À, tôi là Chris. – Anh dừng chân, quay người, giơ tay về phía cô.

Người con gái ngạc nhiên rồi cũng bắt tay với anh, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

– Tôi là Mỹ Anh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.