[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 107 Hoãn lại – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 107 Hoãn lại

Victor cứng họng, trong đầu cảm thấy rất mông lung, chuyện đó sao cô có thể biết được? Anh bàng hoàng ngước mắt nhìn sang người con gái bên cạnh, vẻ mặt của cô cũng không kém phần bất ngờ.

– Tôi sẽ gọi lại sau. – Victor nói với giọng trầm xuống rồi tắt máy thật nhanh. Anh cầm lấy chiếc điện thoại từ tay người con gái ấy rồi úp màn hình xuống giường, tâm trạng trở nên thất thần.

– Con bé… nói vậy là sao…? – Erena vẫn còn rất sốc, ngập ngừng hỏi lại anh.

Anh cúi gằm mặt xuống, lời nói thốt ra đầy khó khăn.

– Anh đã cố nói tất cả với em… – Giọng anh cất lên một cách trầm lặng, lộ rõ vẻ muộn phiền, u sầu.

Erena từ từ ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường mà lắng nghe, trong lòng nặng trĩu theo. Victor chần chừ một lúc rồi mới kể tất cả sự thật ra, xuyên suốt câu chuyện, Erena chỉ biết lắng nghe rồi thầm cảm thấy thương anh, không ngờ người bố đã nuôi nấng anh suốt những năm tháng tuổi thơ đã qua đời, rồi thậm chí cả sự thật bàng hoàng kia, kẻ thù không đội trời chung của anh bao lâu nay lại là bố đẻ, hơn nữa còn là người đã ra tay với mẹ anh.

– Anh đã biết từ lúc nào…? – Cô nói với giọng đầy thương cảm, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên giường, vẻ mặt anh ủ rũ, đau buồn khiến lòng cô càng thêm quặn đau, anh đã phải chịu đựng cú sốc này từ khi nào, những chuyện thật tồi tệ ấy ập đến bất ngờ quá…

– …vào ngày mà em bỏ đi… – Câu trả lời ấy của anh như khiến tâm trạng cô thêm trùng xuống, chợt cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Vậy tất cả điều này đã lí giải cho sự suy sụp thật nhanh chóng của anh trong một thời gian ngắn, bởi những chuyện tồi tệ thi nhau ập đến với anh, mà anh lại chẳng thể giãi bày những nỗi lòng ấy của mình cho ai.

Cô chợt nhớ lại lời mà Chris đã từng nói, về việc Victor vì lo chuyện của Tường Vy mà không thể về New York ngay, cô đã từng rất tức giận, cảm thấy tủi thân khi mình đã ở bên anh tận 7 năm trời nhưng vẫn không thể quan trọng bằng một cô bé mới quen. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, cô bé ấy thật sự quan trọng với anh như thế nào.

Erena thở dài rồi ngồi sang phần mép giường của anh, nhướn mình vòng tay ôm trầm lấy anh mà vỗ vễ, những ngày qua anh đã mệt mỏi đủ rồi…

– Được rồi… giờ có em ở đây rồi… Hai mẹ con em rất thương anh mà… – Cô thì thầm nhẹ nhàng vào tai anh như cố gắng xoa dịu nỗi đau.

Nghĩ tới đứa bé đang nằm trong bụng Erena lúc này, Victor bất giác nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, liền vòng tay đặt nhẹ lên eo cô.

____

Alpha bước vào căn phòng của ông chủ, ông đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bên cạnh là một vị mặc áo blu trắng, ngoài ra còn một người đàn ông nữa với mái tóc đã bạc.

– Tình hình hiện tại của bệnh nhân đã tốt hơn, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi thêm vì huyết áp đôi lúc còn không ổn định, chưa nên làm việc. – Vị bác sĩ dặn dò người đàn ông tóc bạc kia thật cẩn thận.

– Vâng, cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn ông. – Bác Lâm cúi đầu cảm ơn rồi cùng vị bác sĩ rời khỏi phòng, Alpha đứng đó nhìn họ lướt qua rồi cũng cúi đầu chào.

Sau khi cánh cửa được đóng lại, Alpha liền tới bên giường của ông, đứng thẳng người, hai tay chắp lại phía trước người.

Ông dùng ánh mắt đầy vẻ lo lắng mà nhìn lên anh, cất giọng yếu ớt.

– Vivi đâu?

____

Trong lúc còn mải băn khoăn không biết phải làm thế nào để tìm thêm thông tin về mẹ của Alpha, tiếng chuông cửa kêu lên, Tường Vy nhanh chân chạy ra mở cửa.

Trước mặt cô là một người đàn ông, trên tay cầm túi nilon chứa rất nhiều đồ ăn và rau củ quả, hình như anh vừa đi chợ về rồi mới tới đây.

Anh bước vào trong với vẻ ngạc nhiên của Tường Vy, cô ngơ ngác đóng cửa lại rồi bước sau lưng anh.

– Em muốn ăn gì? – Anh cất giọng nhẹ nhàng mà hỏi cô, đồng thời đặt túi đồ lên trên bàn bếp, xắn ống tay áo lên ngang củi trỏ.

Tường Vy đứng nép mình bên chiếc tủ lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông ấy với vẻ âu yếm, đôi lúc lại tủm tỉm cười, những lúc này thấy anh thật sự dịu dàng quá, điều đó khiến tim cô loạn nhịp, nhìn cảnh tượng này sao giống như cô và anh đã về cùng một nhà quá vậy?

“Nhưng khoan đã, còn thiếu gì đó…” Tường Vy ngẫm nghĩ một lúc rồi như nảy ra một ý nghĩ gì đó.

– 501046. Vì anh không có thẻ cảm ứng nên dùng bảng mã mật khẩu ngoài cửa đi. – Cô nói với giọng nhí nhảnh, trong lòng thầm thấy thích thú, đúng vậy, giờ thì anh có thể thoải mái ra vào căn hộ của cô rồi, giờ thì giống như họ đã về cùng một nhà rồi.

Alpha chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp tục rửa những chỗ rau củ dưới vòi nước. Chợt hai cánh tay nhỏ nhắn liền vòng qua mà ôm chặt anh từ phía sau, má cô áp sát vào tấm lưng rộng của anh.

– Ba đã nói gì với anh? – Cô hỏi nhẹ nhàng, trong lòng vẫn thầm thấy thích thú, miệng cười tủm tỉm, sao cái cảnh này giống như mấy đôi vợ chồng son cô hay thấy trên phim quá.

– Thì ông chủ bảo anh phải tới chăm sóc, để ý tới em. – Anh trả lời với giọng thản nhiên.

Nụ cười trên môi cô bỗng tắt hẳn, hai tay liền buông người anh ra, bước lùi lại mấy bước.

Alpha ngạc nhiên mà ngoái đầu nhìn cô, vẻ mặt cô lúc này xị xuống, môi bĩu ra.

– Sao? – Anh nhướn mày hỏi cô.

– Anh đến đây vì ba em ra lệnh cho anh làm thế à? – Cô nhăn mặt nhìn anh, vậy mà cô cứ tưởng anh vì quan tâm lo lắng cho cô mà tới đây, không ngờ tất cả chỉ là vì lệnh của ba cô sao.

Alpha không trả lời, điều đó khiến cô vô cùng bực dọc mà bước ra ngoài.

Lát sau anh nghe thấy tiếng “tít, tít” ở ngoài phòng khách, liền gọi vọng ra ngoài.

– Em làm gì thế?

– Đổi mật khẩu cửa ra vào. – Cô trả lời một cách lạnh lùng, vẫn còn rất tức giận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.