[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 106 Hy vọng nhỏ nhoi – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 106 Hy vọng nhỏ nhoi

Tường Vy ngồi co chân trên chiếc ghế sofa màu trắng tinh, vẻ mặt thất thần, ủ rũ, đôi lúc còn sụt sịt chưa nín hẳn. Alpha vào trong bếp rồi trở ra cùng với một ly nước lọc trên tay.

Anh đặt cốc nước xuống mặt bàn kính trước mặt cô rồi ngồi xuống phần đệm ghế bên cạnh, vẻ mặt cũng không mấy tươi tỉnh hơn cô là bao.

Alpha ngồi khom người, hai khuỷu tay chống lên đùi mà trầm ngâm suy nghĩ, phải một lát sau, khi cô đã lấy lại được bình tĩnh, anh mới cất lời.

– Em biết từ khi nào? – Giọng của anh có phần trầm xuống, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ suy tư.

Tường Vy ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời với giọng còn hơi run.

– Vào cái ngày em bị kẻ thù của ba bắt cóc… em đã vô tình nghe thấy khi Victor nói chuyện điện thoại… chắc cũng khoảng 2 tuần rồi… – Cô ngậm ngùi.

Alpha lại tiếp tục suy nghĩ, mọi chuyện thật rắc rối.

– Hắn ta biết được bao lâu rồi? – Anh tiếp tục hỏi.

Tường Vy khẽ chau mày như gợi nhớ lại.

– Ừm… em không nghĩ là anh ấy đã biết tư lâu… chắc là chỉ trước em không lâu lắm…

Alpha đưa tay lên mà vuốt mặt một cái đầy phiền muộn, thở dài một cái rồi đánh mắt nhìn sang cô.

– Em chắc về chuyện này chứ?

Tường Vy thất thần gật đầu, im lặng một lúc rồi đưa mắt nhìn vào chiếc túi xách đang để trên mặt bàn.

Alpha đưa mắt theo hướng nhìn của cô mà thầm hiểu ý, liền nhổm người dậy, vớ lấy lấy chiếc túi xách màu be, mở ra và lục tìm. Chợt hành động của anh ngưng lại khi thấy một tờ giấy được gấp gọn, nằm dưới đáy túi xách của cô.

Anh cầm lấy và mở ra một cách vội vã, trong lòng vẫn thầm mong đó không phải sự thật. Nhưng từng dòng chữ hiện ra trước mặt anh sao lại có thể đau lòng đến thế, có phải cuộc đời thật trớ trêu khi luôn làm trái lòng người như vậy?

Anh lặng lẽ nhét tờ giấy lại vào trong túi xách của cô, hai tay liền giơ lên mà vò đầu bứt tóc, chuyện này là thật rồi, một chuyện tồi tệ như thế này không ngờ lại có thể xảy ra rồi…

Anh cắn môi đầy ngẫm nghĩ, ngay đến cả bản thân anh sau khi biết được chuyện này còn cảm thấy sốc như thế, huống hồ gì là người trong cuộc biết được. Sức khỏe của Phúc Thạch ngày càng kém đi do tuổi tác và cũng một phần vì bệnh huyết áp cao, nếu ông biết được chuyện này thì không biết mọi chuyện có thể tồi tệ đến đâu nữa.

Việc ông có một đứa con rơi đã quá tồi tệ rồi, chưa nói tới việc đó còn là kẻ mà ông thù ghét bấy lâu nay, luôn luôn tìm cách hạ thủ.

– Ông chủ đã biết chưa? – Anh cất giọng hỏi đầy lo lắng.

– Chưa… – Tường Vy trả lời thỏ thẻ.

Vậy thì tốt, sức khỏe của ông đang như vậy, nếu biết được chuyện này chắc sẽ không chịu nổi nữa. Anh ngồi tựa lưng vào chiếc sofa với vẻ mệt mỏi, chốc chốc lại nhìn sang cô.

Tường Vy ngồi thu hai chân trên ghế, vòng hai cánh tay qua mà ôm lấy, đôi lúc vẫn còn sụt sịt không nín hẳn.

Anh ngồi xoay ngang người nhìn sang cô, một tay vắt ngang lên lưng ghế.

Tường Vy cũng mỉm cười, đặt nhẹ tay mình lên tay anh như một lời chào tạm biệt rồi nhìn bóng anh bước qua cánh cửa ấy.

Cô thở dài một tiếng rồi cầm lấy chiếc điện thoại thật nhanh, cố gắng gọi vào số máy ấy. Ngày nào cô cũng gọi nhưng đều không liên lạc được, thế nhưng chưa một lần bỏ cuộc, việc giải cứu mẹ của Alpha có lẽ chỉ có Victor mới có đủ khả năng để giúp cô, mọi việc thật gấp gáp quá.

Chợt đầu dây bên kia kêu lên từng hồi, Tường Vy tròn mắt bất ngờ vì sung sướng, không ngờ có thể liên lạc được với anh sau bao ngày.

Erena cầm máy anh mà kiểm tra những danh bạ có trong sim 2 ấy, và điều đặc biệt ấy dĩ nhiên làm cô không mấy thoải mái, có cả số điện thoại của cô và một số người ở Việt Nam, và hiển nhiên là có cái tên Tường Vy ấy.

– Tường Vy… – Cô đọc cái tên ấy lên một cách nhẹ nhàng.

– Erena… con bé… – Anh vẫn cố giải thích một cách thật bất lực.

Chợt có một cuộc gọi đến từ người con gái vừa được nhắc tên ấy, Erena chỉ lặng lẽ bắt máy, bật loa ngoài rồi đưa sát vào miệng anh, ánh mắt nhìn xuống thật sắc bén.

– Alo? Victor?! – Giọng Tường Vy cất lên đầy sung sướng như vớ được vàng.

– Có chuyện gì? – Victor ngập ngừng trả lời với giọng lạnh lùng.

– Em đã cố liên lạc với anh từ rất lâu rồi! Anh…! – Cô nghẹn ngào nói qua điện thoại, cảm tưởng như vỡ òa trong sự hạnh phúc, cuối cùng niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy của cô cũng được thắp sáng lên.

– Cố liên lạc với tôi làm gì? – Anh lạnh nhạt đáp.

– Victor… em thật sự cần anh giúp… – Cô nói như cầu xin.

– Xung quanh em đâu có thiếu người, sao phải tìm tới tôi? – Victor nhíu mày, nói chuyện với cô thế này khiến anh không thể gạt bỏ những suy nghĩ ám ảnh đấy ra khỏi đầu.

– Nhưng chỉ có anh mới có thể giúp anh ấy thôi… làm ơn đi mà… – Tường Vy đứng ngồi không yên, khẩn khoản cầu xin anh qua đường dây điện thoại.

Erena lặng im đứng nghe họ nói chuyện như vậy dĩ nhiên không vui vẻ gì.

– Tôi không còn ở Việt Nam nữa, với lại tôi với em là gì của nhau mà cứ phải làm phiền nhau tới vậy? – Anh bắt đầu bày tỏ sự khó chịu.

Nghe những lời đó từ chính anh trai của mình, người đã biết tất cả mọi chuyện, Tường Vy cảm thấy nghẹn trong lòng, khẽ nhói đau.

– Victor… – Cô rưng rưng nước mắt.

– Đừng tìm tôi nữa. – Victor gằn giọng rồi định giơ tay bấm tắt máy.

– …Nhưng em là em gái của anh mà…! – Tường Vy bật khóc bất lực, ngữ điệu run lên.

Cả Erena và Victor đều đứng hình, khi cô còn đang tròn mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt khó hiểu thì Victor lại vô cùng bất ngờ với những gì bản thân vừa nghe thấy.

Chuyện này… sao cô biết được…?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.