[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 104 Về bên anh – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 104 Về bên anh

Sau 1 thời gian nghỉ ngơi ở bên Thái, ông Phúc Thạch cũng quyết định cùng với Tường Vy trở về Việt Nam, mặc cho cô con gái có nài nỉ thêm đi nữa.

Họ bước xuống sân bay Nội Bài của Hà Nội, cô đẩy chiếc xe đựng những chiếc vali của hai người rồi đi ngay sau ông. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi lập tức bắt gặp ngay một người đàn ông với dáng người quen thuộc đang đứng ở đó.

Thấy hai bố con cô, anh lập tức bước đến thật nhanh, cúi người chào cả hai.

Khi anh ngẩng mặt lên, ánh mắt mà ông và anh nhìn nhau đều rất lạ, anh thì ra vẻ sợ sệt, Tường Vy quan sát ánh nhìn ấy của bố mình, thật sự rất đáng sợ, ắt hẳn ông rất muốn hỏi anh về vấn đề của Victor.

Ông đi lướt qua anh và ra ngoài trước, bỏ lại Alpha đứng đối diện với cô tiểu thư của Venela sau bao ngày xa cách. Cô có thể nhìn thấy rất rõ vẻ bối rối, ngại ngùng đang hiện lên trên mặt anh, chắc khoảng thời gian cô đi Thái cũng là lúc anh ngẫm nghĩ lại về cái nụ hôn bất chợt hôm ấy.

Tường Vy bật cười thầm trong lòng, một tay đẩy chiếc xe chở hành lý ra xa rồi bước đi những bước đi uyển chuyển về phía trước, Alpha hơi bất ngờ, liền với tay ra giữ chiếc xe đẩy lại rồi đẩy ra ngoài chỗ xe đang đỗ.

Anh xếp vali của hai người vào cốp xe rồi trở lại vào trong xe, nhìn sang ghế bên cạnh, cô đã ngồi đó với vẻ mặt thản nhiên.

– Đó là chỗ của ông chủ. – Anh nói như nhắc nhở.

– Em thích ngồi đây. – Tường Vy đáp trả một cách tự nhiên, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Đúng thật sự là nổi tiếng cố chấp.

Alpha thở dài đầy bất lực, liền ngoái đầu nhìn ra bên ngoài xe, ông Phúc Thạch đang nghe điện thoại, miệng cười nói, chắc là nói chuyện với đối tác.

– Cài dây an toàn cho em. – Cô nói như ra lệnh.

Alpha ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng ngoài kìa. Vốn dĩ anh không định làm điều đó, nhưng nghe thấy giọng cô như vậy, cảm giác như có một ma lực nào đó cưỡng ép cơ thể anh phải làm theo.

Anh cắn răng nhướn người sang phía cô, một tay kéo chiếc dây an toàn ra mà cài vào. Tường Vy nhổm người lên mà thơm nhẹ vào má anh, Alpha giật mình quay ngoắt nhìn sang cô.

Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên như thế, ở khoảng cách gần thế này, con tim anh lại đập nhanh hơn. Chợt có tiếng mở cửa xe, anh nhanh chóng ngồi về chỗ ngồi của mình, đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu.

Ông bước vào trong xe, ngồi ở ghế sau, ông đưa mắt nhìn người con gái đang ngồi ở ghế trước qua gương chiếu hậu.

– Con thích ngồi ở đây. – Cô nói với vẻ nhí nhảnh rồi chống tay lên thành cửa, nhìn ra ngoài.

Ông không còn cách nào khác mà đành chiều theo ý cô.

Chiếc xe đỗ kít lại trước cửa căn biệt thự ấy, ông và cô bước vào trong trước, Alpha xách hành lí vào sau.

– Anh muốn dọa chết em à?! – Cô đánh nhẹ vào chân anh đang để duỗi ra, mặt nặng mày nhẹ.

Victor nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, dịu dàng, một tay cố với ra nằm lấy bàn tay cô như muốn xoa dịu cơn giận ấy.

– Erena… anh xin lỗi… – Anh nói với giọng yếu ớt, ánh mắt trĩu xuống nhìn cô trông rất tội nghiệp.

Thấy vậy trong lòng cô lại chẳng thể được yên, người đàn ông này hết lần này đến lần khác đều làm cô phải loạn nhịp.

– Đừng có nhìn em bằng ánh mắt như vậy. – Cô trừng mắt, gằn giọng đầy tức giận.

– Anh xin lỗi… anh thật sự biết lỗi rồi mà… – Giọng Victor cất lên thỏ thẻ yếu ớt, ánh mắt nhìn cô như thể đang van xin.

Erena thở dài một hơi, những giọt nước mắt đang đọng lại nơi khóe mi, trực chờ trào ra.

– Em thật sự rất ngu phải không? – Cô giương đôi mắt long lanh bởi nước ấy mà nhìn anh.

Victor không hiểu ý cô, khẽ nhíu mày.

– Vì trong suốt 6 năm qua… anh đã tồi tệ đến thế nào, thì em vẫn không thể vứt bỏ tình cảm này được… – Cô nhếch mép cười thật cay đắng cho chính cảm xúc và tình cảm của mình bấy lâu nay, nước mắt cũng không kìm nén được nữa mà trào ra, lăn dài trên gò má.

Anh nhìn những giọt nước mắt cô tuôn rơi mà trong lòng cũng nặng thêm, chẳng thể thoải mái hơn một chút nào.

Victor nắm chặt tay cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cô.

– Anh yêu em… – Cái giọng cất lên nhẹ nhàng, khe khẽ.

Nước mắt cô tuôn ra ngày một nhiều hơn, Erena thậm chí còn khóc nấc lên thành tiếng, Victor cũng vì thế liền kéo tay cô lại, Erena ngồi lên mép giường, tay vòng qua cổ anh mà ôm chầm lấy, nước mắt rơi ướt đẫm áo người đàn ông.

Chris trở lại với một suất đồ ăn đựng trong hộp đang cầm trên tay vì lo rằng cô sẽ đói và mệt mỏi sau cả một buổi sáng nhiều chuyện như vậy. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy qua cánh cửa phòng bệnh, đôi chân anh lại khựng lại, không còn ý định muốn bước vào trong.

Ánh mắt anh trùng xuống đượm buồn, trong lòng khẽ nhói đau.

“Suy cho cùng thì cậu vẫn không thể nào quên được anh ấy. Tôi mãi mãi vẫn chỉ là người đến sau thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.