-Lạch cạch … – tiếng chìa khóa vang lên một cách vô cùng vội vã như thể người mở khóa đang phải đối mặt với chuyện gì rất ghê gớm và đang chạy trốn khỏi nó vậy
-Kétttttt… – Cánh cửa nhanh chóng được mở toang ra một cách nặng nề để lộ ra gương mặt lộ rõ vẻ gấp gáp của người đứng sau cánh cửa . Anh ta mặc một bộ quần áo công sở trông rất sang trọng tuy nhiên chắc vì chạy gấp quá nên quần áo xộc xệch hết cả lên nhìn đúng không đâu vào đâu cả còn trên tay anh cầm một bó hoa hướng dương còn rất tươi. Ngay sau khi cánh cửa được mở anh nhanh chóng lao vào , thay ngay cho mình một bộ quần áo mang trên mình phong cách của những năm 90, Anh nhìn đồng hồ, rồi lại quay qua nhìn tờ lịch miệng lẩm bẩm : “Chết thật, vì hôm nay có vụ làm ăn quan trọng với chủ tịch Trần mà mình quên béng mất hôm nay là ngày sinh nhật em ấy. Chắc lúc đến em ấy sẽ giận lắm cho mà xem “, càng nói anh càng tăng tốc hơn để cho kịp giờ.
– May quá vẫn còn kịp … – Anh nhìn chiếc đồng hồ rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm như thể đã trút được một gánh nặng lớn trong lòng mình bấy lâu nay. Anh ngắm nghía mình trong chiếc gương ngay lối ra vào cửa một lúc, chỉnh đốn lại trang phục rồi anh nở một nụ cười , một nụ cười rất tươi nhưng có vẻ như chất chứa rất nhiều kỉ niệm buồn.
– Kíttttttt… – Tiếng xe máy với kích thước phân phối lớn đột ngột dừng lại trước một đất của một khu rừng nhỏ . Anh bước xuống xe , ngắm nhìn khu rừng một hồi lâu rồi sải những bước tiến sâu vào bên trong khu rừng. Đi một hồi lâu, anh bất chợt dừng lại trước một mô đá nhỏ nằm ở ngay gốc cây liễu cổ thụ. Anh nở một nụ cười như trước lúc mới đi rồi bằng một chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp, anh mở miệng nói:
– Hôm nay có việc bận nên anh mới đến muộn như vậy, em tha lỗi cho anh nốt lần này nhé …
Chẳng có ai hồi âm lại. Anh lại tiếp tục nói bằng cái chất giọng ấm áp như hàng ngàn tia nắng hợp lại của mình:
-À mà chúc mừng sinh nhật em, anh có mua sô-cô-la và hoa hướng dương mà em thích này…
Nói rồi anh quỳ gối , xuống đặt đóa hoa và hộp sô-cô-la cỡ nhỏ vị dâu cạnh mô đá nhỏ. Xong xuôi anh ngồi xuống cạnh mô đá rồi lại lẩm bẩm trong miệng một mình : “ Nơi này, ngay tại đây… Anh đã để lạc mất em….”. Anh đã không kiềm chế được giọt nước mắt mà khóc òa lên như một đứa trẻ con bị lạc mất bố mẹ mình giữa dòng người đông đúc rồi bất chợt ngủ từ lúc nào không hay biết.