‘Ầm…’
Nhan Tử Dạ chật vật né tránh, công kích của cơ giáp màu lam nện lên lồng phòng hộ, tia lửa lam sắc cùng ngân sắc không ngừng lóe sáng. Nhan Tử Dạ lăn qua bên cạnh, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đúng là hỏng bét, thân thể này vốn không thích hợp vận động mạnh, hiện giờ cả người đau nhức, miệng vết thương trước ngực nhức nhối như trái tim cũng bị nứt toạt. Mà không xong nhất chính là vừa nãy phải sử dụng linh lực ngăn cản công kích dị năng của Duy Nhĩ Nặc nên bây giờ linh khí trong cơ thể không còn sót lại bao nhiêu.
Không kịp suy nghĩ, một vòng công kích mới lại ập tới, Nhan Tử Dạ không còn ung dung thoải mái như lúc đầu, bởi vì cậu phát hiện mình bắt đầu không thể phản ứng kịp, tương phản tốc độ của cơ giáp Duy Nhĩ Nặc lại ngày càng nhanh. Chịu đựng đau đớn, Nhan Tử Dạ nhảy lên cánh tay lam sắc của cơ giáo, trong khoảnh khắc dùng dao laser chém xuống, kim loại va chạm lóe lên tia lửa.
Nhan Tử Dạ nhảy xuống đất, phát hiện một kích vừa nãy hoàn toàn không có chút tác dụng.
Duy Nhĩ Nặc trong cơ giáp mỉm cười, hừ, chỉ bằng dao laser cũng muốn tổn thương cơ giáp của anh, quả thực quá ngây thơ.
Nhìn bộ dáng chật vật của Nhan Tử Dạ, Duy Nghĩ Nặc đột nhiên không muốn nhanh chóng chấm dứt mà phải quần Nhan Tử Dạ một trận, muốn đối phương mất mặt trước mặt mọi người đồng thời để Nhan Tử Dạ hiểu được bọn họ chênh lệch cỡ nào.
Công kích của cơ giáp bắt đầu chậm lại, Nhan Tử Dạ tự nhiên phát hiện, cậu không biết Duy Nghĩ nặc muốn làm gì, cũng không muốn biết, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt trận chiến, bởi vì thân thể đã sắp chống đỡ không được.
Sau khi tránh thoát một lần công kích nữa, Nhan Tử Dạ đột nhiên thu hồi dao laser trong tay, Duy Nhĩ Nặc thấy vậy thì cười nhạo, thế nào, muốn đầu hàng à?
Nhóm thú nhân bên dưới cũng kỳ quái, sao đang đánh lại ngừng? Bọn họ đang xem tới phát ghiền a, chỉ có Hoắc Đức nhìn bàn tay run rẩy khe khẽ của Nhan Tử Dạ, khẽ nhíu mày.
Ở một góc cách sân thi đấu không xa, hai người mặc đồng phục trắng bạc vừa quan sát bên này vừa trò chuyện.
Thanh niên tóc đen mắt đen toàn thân cao thấp tản ra hơi thở lạnh băng chớ lại gần, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch lóe sáng khí thế nghiêm nghị sắc bén, ánh mắt lợi hại như mắt ưng nhìn hai người trên đài, đôi môi đầy đặn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Quá yếu.”
Người bên cạnh cười nói: “Phải không? Tôi không cảm thấy vậy.” Âm thanh trầm thấp mang theo chút từ tính nhàn nhạt.
Một đầu tóc bạc, ngũ quan góc cạnh phân minh tuấn tú. Bên dưới hàng mày kiếm là đôi mắt hoa đào, lúc nheo mắt lại làm người ta cảm thấy ôn nhu ấm áp như xuân về hoa nở, nhịn không được rơi vào tay giặc. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng dày mỏng vừa phải lúc này đang khẽ mỉm cười.
Sắc trời bên ngoài chậm rãi sụp tối, ánh sáng trong phòng cũng hoàn toàn biến mất, thẳng tới khi ánh trăng bắt đầu len lỏi chiếu rọi lên người Nhan Tử Dạ, linh khí cuồn cuồn theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng bị cơ thể cậu hấp thu.
Hồi lâu, ngón tay dính đầy máu khẽ giật giật, Nhan Tử Dạ yếu ớt tỉnh lại, cánh tay nhúc nhích, phát hiện sức lực đã bắt đầu hồi phục mới gian nan bò dậy.
Nhìn cả căn phòng tối đen như mực, Nhan Tử Dạ sững sờ, không ngờ ngủ một giấc tới tận tối. Kiểm tra đan điền, quả nhiên đã ngưng tụ được một ít linh khí, hơn nữa cư nhiên còn nhiều hơn hôm qua. Tốc độ hấp thu nhanh hơn hẳn, này đúng là chuyện tốt.
Miệng vết thương vẫn còn đau đớn, Nhan Tử Dạ lập tức điều động linh khí di chuyển lên vết thương, ngân quang chợt lóe, cảm giác đau đớn lập tức biến mất, chẳng qua chút linh khí tích tụ trong người cũng mất theo.
Từ trên sàn đứng lên, một thân đầy mùi máu, Nhan Tử Dạ có chút khiết phích vội vàng tiến vào phòng tắm tắm rửa. Cởi quần áo, nhìn vết sẹo dài bốn cm trước ngực chỉ còn một cm, chỉ cần tốn thêm một chút linh khí nữa thôi thì khẳng định có thể khép lại hoàn toàn.
Tẩy sạch từ đầu đến chân một lần, sau khi ra ngoài, bụng Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu kháng nghị.
Trừ bỏ chút dịch dinh dưỡng uống ban sáng, cho tới giờ Nhan Tử Dạ không ăn thêm gì nữa. Hiện giờ đã đói tới mức da bụng đụng da lưng, Nhan Tử Dạ vội vàng chạy đi lấy hai lọ dịch dinh dưỡng, cũng không quản hương vị, nín thở rót vào miệng, lúc này dạ dày trống rỗng mới dễ chịu một chút.
Nằm trên sô pha, nhìn căn phòng vắng vẻ, Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đột nhiên, Nhan Tử Dạ từ sô pha bật dậy, đúng rồi, thiếu người máy quản gia. Hôm qua mang đi nâng cấp, hôm nay vẫn chưa lấy về, suýt chút nữa đã quên rồi a.
Nhan Tử Dạ vội vàng thay đồ, chạy ra ngoài.
…
Hoàn Chương 6.