“Tiểu Dạ, biểu hiện của tôi thế nào?” An Nhĩ Tư vừa xuống đài liền đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, cười tủm tỉm hỏi.
Nhan Tử Dạ trả lại chiếc áo khoác cho An Nhĩ Tư, nghiêm mặt nói: “Không tốt, miễn cưỡng lắm cũng chỉ được sáu mươi điểm, nguyên nhân tự anh biết.”
An Nhĩ Tư đưa tay sờ sờ đầu Nhan Tử Dạ nhưng bị né tránh, bất quá anh không để ý, cưới nói: “Có vài chuyện chỉ cần em với tôi biết là tốt rồi, cần chi để người khác biết.”
Hải Bác Lạc cùng Áo Đức Kỳ ngồi bên cạnh không rõ An Nhĩ Tư nói gì, thế nhưng Nhan Tử Dạ lại biết. Trận đấu này thoạt nhìn là An Nhĩ Tư toàn ngược thú nhân Bỉ Cách kia, thế nhưng Nhan Tử Dạ biết rõ kia căn bản không phải thực lực chân chính của An Nhĩ Tư. Rõ ràng có thể giải quyết trong vòng năm phút lại cố tình kéo dài tới mười lăm phút, đó chính là nguyên nhân Nhan Tử Dạ chỉ cho sáu mươi điểm.
Bất quá trước đó An Nhĩ Tư đã che dấu quá sâu hẳn sẽ không bại lộ thực lực trong lúc này, nếu không phải An Nhĩ Tư tự động lộ ra, Nhan Tử Dạ cũng không biết hóa ra An Nhĩ Tư mạnh tới vậy.
Quay trở lại trên đài, Ngải Luân có chút khiếp đảm đứng đó, thú nhân Bỉ Cách thấy Ngải Luân co đầu rụt cổ thì lộ ra nụ cười xem thường.
“Ai, cậu rốt cuộc có đấu nổi không, không thì trực tiếp nhận thua đi, đỡ phải chịu nổi khổ da thịt.” Thú nhân Bỉ Cách vốn có chút cố kỵ thấy bộ dáng như gà bệnh của Ngải Luân thì hoàn toàn yên tâm. Xem ra người mới quả thực rất yếu, có lẽ cũng giống như thú nhân cấp D kia, nhờ vào vận may mới giành được tư cách dự thi.
Kia thì vừa lúc, Cách Lạp Tư đã thắng liên tục ba trận, hai trận cuối nhất định là học viện Bỉ Cách giành thắng lợi.
Khoảnh khắc âm thanh bắt đầu trận đấu vang lên, thú nhân Bỉ Cách kia lập tức triệu hồi cơ giáp, dùng cơ giáp chiến đấu với Ngải Luân.
“Ầm…” Cơ giáp xanh biếc vung nắm đấm về phía Ngải Luân.
Ngải Luân có chút chật vật né tránh, tiếp đó trong tay ngưng tụ một quả cầu lửa phóng về phía cơ giáp, kết quả căn bản không cần lồng phòng hộ, quả cầu lửa nhỏ xíu sau khi đụng trúng cơ giáp thì xì ra vài tia lửa rồi biến mất.
“Chết tiệt, sức chiến đấu của thú nhân kia rất mạnh nhưng lại giả trang yếu ớt, rõ ràng là muốn lừa gạt chúng ta.” Thí sinh cuối cùng của học viện Bỉ Cách nhìn thấy đồng bạn cuối cùng của mình cũng thua trận thì không cam tâm nói.
Thua cả bốn trận, sắc mặt đạo sư Bỉ Cách cũng hóa đen, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Bỉ Đặc: “Vô luận thế nào, trận này trò phải giành được thắng lợi. Thú nhân cấp A kia có thể ngụy trang nhưng thú nhân cấp D thì không.”
“Vâng, tôi hiểu.” Hoắc Bỉ Đặc thận trọng gật đầu.
Thấy rốt cuộc cũng tới phiên Nhan Tử Dạ lên đài, Hoắc Đức im lặng ngồi quan sát nãy giờ cũng tập trung tinh thần. Tinh thần lực của Nhan Tử Dạ đã gia tăng, không biết sức chiến đấu đã tăng lên bao nhiêu.
“Cậu chính là thú nhân cấp D kia?” Hoắc Bỉ Đặc quan sát Nhan Tử Dạ ở đối diện một vòng từ trên xuống dưới rồi mở miệng hỏi.
Nhan Tử Dạ ngáp một cái, thản nhiên nói: “Nếu tham gia giải đấu này không còn thú nhân cấp D nào khá thì người anh nói hẳn chính là tôi.”
“Oh, còn thực kiêu ngạo a, chốc nữa tôi sẽ không nương tay đâu.” Thua bốn trận, vô luận thế nào trận cuối cùng này Hoắc Bỉ Đặc nhất định phải thắng. Bằng không thua bởi một thú nhân cấp D, Hoắc Bỉ Đặc gã không cần lăn lộn trong học viện nữa.
“Bớt nói nhảm đi, mau mau bắt đầu để tôi còn trở về ngủ bù!” Hiện giờ tinh thần Nhan Tử Dạ không tốt lắm, bởi vì ngủ không đủ giấc nên có chút cáu kỉnh.
“Kia đừng trách tôi khi dễ.” Lời vừa dứt, Hoắc Bỉ Đặc đã sớm chuẩn bị vung tay lên, lập tức hai mươi mấy mảnh nhũ băng bay về phía Nhan Tử Dạ.
…
Hoàn Chương 52.