*****
Sáng hôm sau, Hải Bác Lạc vừa mở cửa thì vừa vặn đụng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng vừa đi ra, chẳng qua bộ dáng Nhan Tử Dạ uể oải không chút sức lực, Hải Bác Lạc hỏi: “Nhan Tử Dạ, tối qua cậu lại gặp ác mộng à?”
“Ừ, ác mộng.” Nhan Tử Dạ chỉ ước gì chuyện đêm qua là giấc mộng, chỉ là tựa hồ không có khả năng, nhìn An Nhĩ Tư tao nhã mỉm cười thực ôn nhu ở bên cạnh, Nhan Tử Dạ hận tới nghiến răng.
“Ý, trên cổ cậu là dấu gì vậy?” Không phải thị lực Hải Bác Lạc quá tốt, thật sự là vết đỏ trên cổ trái Nhan Tử Dạ quá rõ ràng.
Nhan Tử Dạ theo phản xạ có điều kiện đưa tay lên che cổ, phát hiện mình quá khẩn trương sẽ làm Hải Bác Lạc hoài nghi nên lập tức bỏ tay xuống, cố tỏ ra trấn định nói: “Không có gì, hôm qua ra ngoài không cẩn thận bị sâu cắn.”
“Nga, cậu phải cẩn thận một chút, Ngải Bố Lỗ cải tạo không ít cây cỏ, sâu cũng không ít, cẩn thận thì tốt hơn.” Đầu óc Hải Bác Lạc khá đơn giản, hiếm khi nghĩ ngợi nhiều nên thật sự tin là Nhan Tử Dạ bị sâu cắn.
“Ừm, tôi sẽ giám sát em ấy chặt chẽ.” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp đáp lời, An Nhĩ Tư đã giành nói trước, sau đó còn ôn nhu nhìn cậu: “Tiểu Dạ, về sau không nên ra ngoài một mình, rất nguy hiểm a, tôi đi cùng thì tốt hơn.”
Đi chung với anh mới nguy hiểm ấy, Nhan Tử Dạ liếc trắng cả mắt, cái người này trợn mắt nói dối mà không đỏ mặt chút nào. Tụ tập linh lực lên tay rồi lau cổ một cái, tiêu trừ dấu vết. Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, hiện giờ suy nghĩ của Nhan Tử Dạ vẫn chưa tỉnh táo lắm nên căn bản không chú ý tới chuyện An Nhĩ Tư lưu lại dấu vết trên cổ. Tối qua hôn hôn một hồi sao mình lại mất lý trí đáp ứng a?
Cảnh tượng đảo về tối qua.
“Tiểu Dạ, chúng ta ở cùng một chỗ đi.” An Nhĩ Tư dán sát môi Nhan Tử Dạ, nhỏ giọng thì thầm, giống như lại biến về cái người ôn nhu.
“Ừm…” Nhan Tử Dạ bị hôn tới choáng đầu đã không biết mình đang nói gì. Có lẽ đáp án này vốn đã có trong lòng nên cứ theo phản xạ nói ra.
Nhận được câu trả lời của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Em đáp ứng rồi thì không được đổi ý, tôi sẽ không cho em có cơ hội đó.” Nói xong, một lần nữa cướp đoạt hô hấp Nhan Tử Dạ.
Giờ nghĩ lại, Nhan Tử Dạ chỉ hận thời gian không thể đảo ngược, cư nhiên tự bán mình như vậy.
“Không ngờ rút được số cuối cùng, chúng ta sẽ đấu với học viện Bỉ Cách. Trước trận đấu, chúng ta có thể nghỉ ngơi một hồi.” Hoắc Đức nhìn Nhan Tử Dạ lại chuẩn bị tái hiện thần công ngủ đứng, quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi, bằng không với trạng thái này chốc nữa làm sao có tinh thần thi đấu.
Bất quá lần này vận may quả thực không tồi, không đụng phải Ngải Bố Lỗ. Bằng không ngay trận đầu đã đụng phải đối thủ cực mạnh thì không tốt lắm.
“Các người cũng may đấy, bất quá tiếp theo chưa chắc lại may mắn đâu. Chúng ta đi.” A Phổ Lý quơ quơ mẫu thăm trong tay với Hoắc Đức, là số mười một. Sau đó dẫn nhóm học trò rời đi.
“Các trò muốn ở lại đây xem trận đấu hay về phòng nghỉ?” Hoắc Đức hỏi nhóm An Nhĩ Tư.
“Tôi cùng Tiểu Dạ về phòng nghỉ, các cậu xem trận đấu đi.” An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ, gật đầu với nhóm Áo Đức Kỳ rồi xoay người rời đi.
Nhóm Áo Đức Kỳ xem các học viện khác thi đấu, tới trận của bọn họ thì mới tới phòng nghỉ gọi.
Bên kia, một giống cái từ khi Nhan Tử Dạ xuống phi hành khí vẫn một mực quan sát khẽ nhíu mày.
“Tân Địch, làm sao vậy?” Thú nhân tóc rám nắng ở bên cạnh nghi hoặc hỏi, theo ánh mắt giống cái nhìn qua, chỉ thấy thú nhân cấp D đang rất nổi danh kia: “Cậu biết người đó à?”
“Không biết, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.” Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên, Tân Địch liền có cảm giác phi thường quen thuộc, thế nhưng cậu có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua người này. Kia cảm giác quen thuộc kia tới từ đâu?
Thú nhân tóc rám nắng thấy ánh mắt Tân Địch vẫn đuổi theo bóng dáng Nhan Tử Dạ, sắc mặt có chút âm trầm. Chết tiệt, tên thú nhân phế vật cấp D kia có gì dễ nhìn, Tân Địch muốn nhìn cũng nên nhìn thú nhân có sức chiến đấu cường hãn như gã mới đúng. Gã mới là thú nhân xứng đôi nhất với Tân Địch.
…
Hoàn Chương 49.