*****
Nhan Tử Dạ sững sờ trừng to mắt, không dám tin nhìn An Nhĩ Tư: “Anh…”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nói ra miệng, An Nhĩ Tư đã tiếp lời: “Tiểu Dạ muốn hỏi tôi làm sao biết được à? Rất đơn giản, là vì ngay từ ban đầu tôi đã chú ý tới Tiểu Dạ a. Ban ngày sở dĩ Tiểu Dạ mệt như vậy là vì ban đêm Tiểu Dạ thực chăm chỉ luyện tập. Cũng vì thế sức chiến đấu của Tiểu Dạ mới có thể tăng lên nhanh như vậy.”
Hai tay nhịn không được siết chặt, giờ phút này, Nhan Tử Dạ không bao giờ nghĩ An Nhĩ Tư là người thực ôn hòa nữa. Người này chẳng những không ôn hòa mà là loại người sâu xa khôn lường, nếu anh ta không muốn thì không ai có thể nhìn thấu được.
Không xong, bị lừa. Nhan Tử Dạ vừa định di chuyển thì phát hiện cư nhiên không thể động đậy, tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Cảnh sắc xung quanh chậm rãi biến hóa, nháy mắt Nhan Tử Dạ đã đứng trên thảm cỏ xanh mướt dưới vách núi. Cỏ xanh cao tới eo lay động theo gió phát ra tiếng ‘rì rào rì rào’, huỳnh quang thú có cái đầu tròn vo to cỡ nắm tay, hai cọng râu như con kiến, bốn chân màu đen, còn phía sau là cái đuôi mập phì phì có thể phát sáng.
Vật nhỏ đáng yêu không ngừng bay lượn xung quanh Nhan Tử Dạ, hệt như những vì sao lóng lánh. Cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng Nhan Tử Dạ lúc này không có tâm tình thưởng thức, hiện giờ cậu thậm chí còn có chút luống cuống.
Sao có thể, hệt như cơn ác mộng ngày đó, linh lực trong cơ thể không có chút động tĩnh, nửa khối yêu đan cũng thực tĩnh lặng, không chút đáp trả sự kêu gọi của cậu. Nhan Tử Dạ thử gọi Tiểu Hoa, thế nhưng cũng vô tác dụng.
Nhắm mắt lại, Nhan Tử Dạ dùng hết sức lực thúc dục nửa khối yêu đan trong cơ thể, mắt thấy đã sắp thành công thì toàn thân đột nhiên chấn động, động tác cũng bị đánh gãy.
“Thực lực của Tiểu Dạ quả nhiên tăng lên không ít, cũng may thực lực của tôi không kém. Tiểu Dạ, không cần giãy dụa, ở trong lĩnh vực tinh thần của tôi, không có sự cho phép của tôi, em không thể vận dụng dị năng.” An Nhĩ Tư vươn tay gạt đi lọn tóc trước trán Nhan Tử Dạ, lộ ra nụ cười tà mị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lần này, Nhan Tử Dạ mà vẫn không hiểu thì quả thực quá khờ. Hóa ra những gì phát sinh trước đó đều là thật, chẳng qua cậu đã bị biểu hiện cao siêu của An Nhĩ Tư lừa.
An Nhĩ Tư vẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết Tiểu Dạ là thú nhân, vậy thì sao chứ? Tiểu Dạ chỉ cần ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với tôi là tốt rồi, những chuyện khác không cần lo lắng cũng không cần nghĩ tới.”
An Nhĩ Tư rất bá đạo, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ, con ngươi bạc phủ kín một tầng bóng ma: “Tiểu Dạ, bây giờ cho em hai lựa chọn. Thứ nhất, em chủ động tiếp nhận tôi; thứ hai, bị ép buộc tiếp nhận, em chọn loại nào?”
Nhan Tử Dạ hung hăng cắn răng, khốn khiếp, này là hai lựa chọn à? Rõ ràng chỉ có một. Thật không ngờ người này có thể biến hóa, năng lực anh ta lộ ra bây giờ tuyệt đối không phải là ngụy cấp S. Rất có thể đã đạt tới cấp S, ngẫm lại bản thân lúc này đang bị kiềm chế chặt chẽ, nên theo hay bị ép phải theo đây?
Căn bản không thể chọn, Nhan Tử Dạ thực muốn làm bộ thà chết không chịu khuất nhục, thế nhưng…. không có vế sau….
Vừa định nói ra lời thì đã bị chặn lại trong cổ họng.
Đôi môi mềm mại lại có chút lạnh lẽo áp lên môi Nhan Tử Dạ mang theo bá đạo cùng chiếm dục mãnh liệt, ngựa quen đường cũ khai mở hàm răng, tiếp đó tiến công chiếm đóng thành trì.
Nhan Tử Dạ hoàn toàn ngây dại, không biết nên phản ứng thế nào. Không nhận được đáp lại, An Nhĩ Tư bất mãn, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy lưỡi Nhan Tử Dạ, dụ dỗ cậu cùng dây dưa. Kịch liệt chậm rãi biến thành ôn nhu triền miên, ánh mắt Nhan Tử Dạ dần dần phủ kín hồng quang, tiếp đó liền vô thức đáp lại An Nhĩ Tư.
Hai người say mê tới quên cả đất trời, huỳnh quang thú ở xung quanh tựa hồ bị bầu không khí kiều diễm này ảnh hưởng, bắt đầu vũ động vây quanh, ánh sáng cũng càng lúc càng lớn. Ánh trăng trên bầu trời cũng ngượng ngùng giấu mặt sau tầng mây, đêm vẫn còn thực dài.
…
Hoàn Chương 48.