Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 47 Cổng vào rừng rậm tinh tế thú – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết - Chương 47 Cổng vào rừng rậm tinh tế thú

*****

Sau khi nhóm Hải Bác Lạc rời đi, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp động thủ thì An Nhĩ Tư đã thu dọn hết chén dĩa, bỏ vào máy rửa chén.

Vỗ vỗ vai An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thán: “An Nhĩ Tư, anh đúng là giỏi giang a, nếu sau này ai gả cho anh thì đúng là hạnh phúc.” Còn không phải sao, sống chung hai tháng, tuy Nhan Tử Dạ không dám cam đoan là hoàn toàn hiểu biết nhưng cũng hiểu được một chút.

Trước không nói tới năng lực phong phú, chỉ riêng thực lực mạnh mẽ, diện mạo tuấn tú, gia thế đại tộc mà nói đã là sự lựa chọn hoàn mỹ rồi. Lại thêm tính tình không tệ, đối với ai cũng phi thường ôn hòa, có thể nói quả thực là thú nhân hoàn mỹ nhất mà Nhan Tử Dạ từng gặp.

Chính là trên thế giới này thực sự có người tốt như vậy sao? Tuy không tìm được bất cứ sơ hở nào… không, trừ bỏ lần đó, đương nhiên nếu đó là thật thì An Nhĩ Tư thật sự không đơn giản như ngoài mặt.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn kia, nhịp tim Nhan Tử Dạ đột nhiên gia tốc.

An Nhĩ Tư cười cười không nói, đột nhiên thấy mặt Nhan Tử Dạ đỏ ửng lên, liền nhịn không được hỏi: “Tiểu Dạ, sao vậy, sao mặt em tự dưng đỏ như vậy?”

“A, tôi…” Nhan Tử Dạ nhất thời không biết nên đáp thế nào, chẳng lẽ nói vì mình nghĩ tới chuyện không nên nghĩ nên có chút mất tự nhiên? Nhan Tử Dạ cậu tuy vẫn là một con yêu tinh ngây thơ nhưng vẫn thích mấy em gái ngoan hiền mềm mại thôi, sao tự nhiên lại có cảm giác với người cùng giới tính như An Nhĩ Tư a.

Nhất định là ảo giác. Đúng, nhất định là vì nơi này không có em gái nào, hơn nữa bộ dáng An Nhĩ Tư lại quá giống em gái nên mình mới xuất hiện ảo giác, nhất định là vậy.

Thấy Nhan Tử Dạ ấp úng nói không ra nguyên do, An Nhĩ Tư cười sâu xa nói: “Tiểu Dạ, tôi dẫn em tới một nơi.”

“Đi đâu?” Lúc này đã tối mịt rồi, Nhan Tử Dạ vốn định tu luyện một chút, ngày mai đã bắt đầu giải đấu, tuy hiện giờ thực lực đã gia tăng không ít nhưng vẫn thận trọng đối đãi.
“Từ trường, một loại từ trường không biết tên, nó bao trùm cả cổng vào, tinh tế thú ở bên dưới không có cách nào lên đây được. Có thể không cần lo lắng.” An Nhĩ Tư nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống, lúc hòn đá rơi xuống khoảng không tầm mười mét thì không gian đột nhiên lan tỏa như gợn sóng, tiếp đó hòn đá bị bắn ngược trở lại.

Nhan Tử Dạ hiểu ra: “Khó trách bên này lại bình an vô sự, hóa ra lối vào này đã bị che lại. An Nhĩ Tư, sao anh đột nhiên lại dẫn tôi tới đây?” Thực kỳ quái, vì sao lại đưa mình tới chứ?

An Nhĩ Tư mỉm cười thần bí, ẩn ý nói: “Vì nơi này năng lượng dồi dào hơn hẳn, tôi nghĩ Tiểu Dạ sẽ thích.”

Những lời này có hàm nghĩa rất sâu, trong lòng Nhan Tử Dạ khẽ động, thử dò hỏi: “An Nhĩ Tư, anh nói gì sao tôi nghe không hiểu?” Quả thực vừa tới nơi này, Nhan Tử Dạ liền cảm nhận được linh khí rất nồng đậm, nếu tu luyện ở đây thì tốc độ có thể cao hơn gấp đôi. Nhưng An Nhĩ Tư làm sao biết được?

“Tiểu Dạ thực sự không hiểu à? Kia để tôi nói rõ một chút.” An Nhĩ Tư lại càng cười sáng lạn hơn: “Loại quả màu đỏ kia hẳn chính là cà chua mà Tiểu Dạ nói đi, chỉ mới vài ngày đã có thể nở hoa kết quả, Tiểu Dạ quả thật lợi hại a!”

Những lời này làm Nhan Tử Dạ chấn động, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Không có khả năng, rõ ràng cậu đã mở hệ thống phòng hộ, người bên ngoài không có khả năng nhìn thấy tình huống trong nhà. Vì bảo vệ quyền lợi riêng tư, một khi mở hệ thống phòng hộ, chẳng những người ngoài không vào được, ngay cả những gì trong phòng hay ngoài ban công đều không thể nhìn thấy. Kia, An Nhĩ Tư làm sao biết được?

An Nhĩ Tư tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của Nhan Tử Dạ, thấy bộ dáng cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra công kích của cậu, An Nhĩ Tư không chút lo sợ, cúi người áp tới gần mặt Nhan Tử Dạ, âm thanh trầm thấp pha lẫn thuần hậu làm người ta say mê: “Chẳng những biết chuyện cà chua, tôi còn biết Tiểu Dạ dùng năng lực thần kỳ cải biến bùn đất trên hoa viên tầng hai, dùng nó để gieo trồng rau cải. Thậm chí, hoa văn trên tay Tiểu Dạ kì thực là một cây hoa ăn thịt tôi cũng biết rõ.”

Hoàn Chương 47.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.