Nhìn nhóm học viên Khắc Lôi Đốn đi xa, Hải Bác Lạc quay đầu nháy nháy mắt với Nhan Tử Tử, cợt nhả nói: “Nhan Tử Dạ, vừa nãy hình như giống cái kia nhìn cậu đó, đừng nói cậu gặp may được người ta coi trọng đi?”
“Phải không? Sao tôi không thấy gì cả, chắc anh hoa mắt đi.” Nhan Tử Dạ trắng mắt trừng Hải Bác Lạc.
“Làm gì có chuyện hoa mắt, tôi nói cho cậu biết…”
Hải Bác Lạc còn chưa nói xong đã bị An Nhĩ Tư ở phía trước Nhan Tử Dạ đẩy một chút: “Tới chúng ta rồi, vào thôi.”
Bị đánh gảy, Hải Bác Lạc nhìn lại, quả thực đã tới bọn họ, thế nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng bước vào phòng thí nghiệm trong suốt. Sau khi vào trong, ở bên ngoài có thể nhìn thấy nhưng không thể nghe thấy âm thanh.
Bên trong là nhóm nhân viên phụ trách kiểm tra, một thú nhân tóc xám đi tới chỗ Hoắc Đức.
“Hoắc Đức, năm nay sao bên anh đổi người rồi? Tôi cứ tưởng vẫn là nhóm học viên lần trước a.”
“Năm nay quy tắc thi đấu thay đổi nên người được lựa chọn đương nhiên cũng thay đổi. Bất quá cho dù thay đổi thế nào thì tiền đề vẫn là thực lực.”
“Nhìn bộ dáng tự tin của anh, xem ra hai người mới nhất định không đơn giản.” Thú nhân tóc xám nhìn Nhan Tử Dạ cùng Ngải Luân đứng ở cuối hàng nói.
“Cũng tạm, chút nữa có kết quả không phải sẽ biết à.” Hoắc Đức tuyệt không lo lắng chuyện kết quả thí nghiệm bị tiết lộ ra ngoài, cho dù biết thì sao chứ, chẳng qua chỉ là con số đo lường mà thôi, sức chiến đấu mới là mấu chốt giành thắng lợi.
Hải Bác Lạc là người đầu tiên kiểm tra, sau khi đặt tay lên thiết bị kiểm tra, màn hình lập tức hiện lên vài chữ.
‘Chỉ số tinh thần lực 1686, cấp A.’
Sau khi kết quả hiện lên, camera trên thiết bị thí nghiệm hướng thẳng Hải Bác Lạc, chụp ảnh cùng quét màng mắt, tiếp đó chỉnh sửa lại thông tin trong kho tư liệu.
“Hoắc Đức, cậu nói thật với tôi đi, tinh thần lực của cậu nhóc kia thật sự chỉ có tám mươi tư?”
Hoắc Đức kỳ quái liếc nhìn Đức Lạp: “Đương nhiên rồi, không phải kiểm tra tới hai lần à? Thế nào, chẳng lẽ giải đấu lại có quy tắc mới, thú nhân dưới cấp A không thể tham gia à?” Đừng nói thật là vậy a? Nghĩ tới khả năng này, Hoắc Đức liền khẩn trương.
“Quy định quỷ quái gì vậy, giải đấu không có quy định đó, chỉ là cảm thấy…” Đức Lạp cũng không biết nên nói thế nào.
Nghe nói không có quy định này, Hoắc Đức liền an tâm, sau đó nói: “Anh muốn biết nguyên do thì cứ lên diễn đàn của học viện Cách Lạp Tư đi. Tôi còn việc, đi trước.” Nói xong, Hoắc Đức liền nhanh chóng rời đi.
Đức Lạp nghe Hoắc Đức nói vậy thì lập tức lên mạng tìm kiếm, kết quả vừa lick vào diễn đàn liền nhìn thấy ảnh chụp cùng tư liệu của Nhan Tử Dạ.
“Cái gì? Cậu nhóc kia dựa vào vận may mà lọt vào top năm? Này là cái quỷ gì a?”
Bởi vì Nhan Tử Dạ có song hệ dị năng, lại là lần đầu tiên tham gia giải đấu tranh bá nên học viện Cách Lạp Tư cố ý giấu đi thông tin của cậu, đương nhiên còn cả Ngải Luân. Này là phương pháp thường thấy của các học viện khi phái ra học trò mới dự thi, mục đích để các học viện khác không điều tra được thông tin, gây ra bất ngờ.
Cho nên Đức Lạp chỉ tra được Nhan Tử Dạ dựa vào ‘vận may’ tiến vào chung kết xếp hạng, hơn nữa lại vì ‘vận may’ mà chiến thắng Nhan An Húc. Theo miêu tả của học viện Cách Lạp Tư, Nhan Tử Dạ nhờ vào lỗ hổng trong quy tắc mới, cộng thêm đối thủ khinh địch cùng vận may mà lọt vào danh sách tuyển thủ.
Rất nhanh, tin tức học viện Cách Lạp Tư phái một thú nhân cấp D tới tham gia giải đấu đã nhanh chóng lan truyền. Chuyện thú nhân này làm thế nào may mắn nhận được tư cách tham gia giải đấu cũng lan nhanh, thế nên cái tên ‘Nhan Tử Dạ’ không tới một buổi sáng đã bị tất cả học viện tham gia biết tới.
Lần này, Nhan Tử Dạ lại vô tình trở thành người nổi tiếng.
….
Hoàn Chương 45.