“Hết thảy thực sự là giả à?” Về tới nhà Nhan Tử Dạ cũng trầm tĩnh lại, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra ban chiều, cậu cứ cảm thấy có chút không thích hợp.
Nếu khi đó cậu thực sự bị An Nhĩ Tư công kích, chìm trong lĩnh vực tinh thần của anh ta thì có thể lý giải vì sao không thể sử dụng được linh lực. Bởi vì lúc đó An Nhĩ Tư tiến vào kỳ động dục, đã không thể khống chế bản thân mà xem cậu là giống cái, thế nên cậu mới sinh ra ảo giác như vậy.
Cảm giác khi đó quả thực quá chân thật, chân thật tới mức tới tận bây giờ Nhan Tử Dạ vẫn nhớ rõ hơi thở của An Nhĩ Tư. Nhưng nếu thực sự chỉ là ảo cảnh thì không hề có chuyện hôn môi gì cả.
Bất quá là giả vẫn tốt hơn, bằng không sau này thực sự không biết đối mặt với An Nhĩ Tư thế nào, tuy cả hai đều là thú nhân, bị hôn một chút cũng không tổn thất gì, bất quá Nhan Tử Dạ nhớ rõ khi đó mình tựa hồ cũng mất lý trí đáp lại, đây mới là điều xấu hổ nhất. Rõ ràng người chịu thiệt là mình nhưng Nhan Tử Dạ lại là người chột dạ nhất, quả thực hết thuốc chữa.
Ánh mắt dừng lại ở hình xăm đóa hoa trên mu bàn tay, ánh mắt lập tức sáng ngời, triệu hồi Tiểu Hoa hỏi: “Tiểu Hoa, ta hỏi một chút, chiều nay ta có bảo mi truyền linh lực cho ta không?”
Tiểu Hoa quơ quơ hai chiếc lá của mình nói: “Không có a, chủ nhân có gọi Tiểu Hoa à?”
Không có? Chính là khi đó cũng nhờ Tiểu Hoa mình mới thoát được, xem ra hết thảy thực sự là ảo cảnh.
Đang định lên lầu hai đi tắm, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, tiếp đó là tiếng gọi của A Ngốc: “Thiếu gia, có người tới giao hàng.”
“Hàng?”
Nhan Tử Dạ vừa ra cửa thì nhìn thấy một người khá quen thuộc.
“Anh… không phải là nhân viên của Trân Hi Viên gì đó à?” Trí nhớ của Nhan Tử Dạ rất tốt, tuy bộ dáng của người này cũng khá bình thường nhưng Nhan Tử Dạ liếc mắt liền nhận ra.
“Xin chào, xin hỏi cậu chính là Nhan Tử Dạ Nhan thiếu gia ạ?” Người nọ hỏi.
Nhan Tôn nhíu mi: “Ý con là sao? Con là người Nhan gia, Nhan gia nuôi con là đương nhiên, gì mà phải trả lại.
Nhan Tử Dạ quyết định ngả bài: “Gia gia, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là gia gia. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, ông không cần diễn trò nữa. Trong lòng ông nghĩ gì, tôi biết rất rõ. Yên tâm, tôi không có hứng thú với Nhan gia, ông thích ai thì cứ cho người đó, tôi hi vọng Nhan gia các người từ nay về sau đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Nhan Tôn thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên dám làm như vậy, liền khéo léo nói: “Tiểu Dạ, có phải con hiểu lầm gì không, hai năm trước gia gia bảo con dọn ra ngoài chẳng qua là muốn rèn luyện khả năng tự lập của con mà thôi, cứ không phải muốn đuổi con đi.”
Chết tiệt, nếu là đứa con hoang phế vật lúc trước, Nhan Tôn lão đương nhiên sẽ không ngăn cản nó thoát ly Nhan gia. Nhưng hiện giờ biết Nhan Tử Dạ đang nắm giữ phương pháp nâng cao sức chiến đấu cùng tinh thần lực, Nhan Tôn đình trệ ở cấp S nhiều năm như vậy sao có thể để Nhan Tử Dạ rời đi, lão đang hi vọng phương pháp thần bí của Nhan Tử Dạ có thể làm mình đột phá lên cấp SS a.
“Những gì muốn nói tôi đã nói hết, về phần có nghe thấy hay không thì đó là chuyện của ông, về sau tôi cùng Nhan gia các người không có bất cứ quan hệ nào. Sau này có vô tình gặp mặt thì hi vọng có thể hòa bình ở chung, bằng không, đừng trách tôi vô tình.” Nhan Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, tắt thông tấn khí.
Bên kia Nhan Tôn đã tức giận tới mức suýt chút nữa đã ném bay thông tấn khí, chết tiệt, lão tuyệt đối sẽ không buông tha. Nếu đứa con hoang kia không chịu ăn mềm thì cho nó ăn cứng. Thứ mà Nhan Tôn lão muốn, chưa từng không chiếm được.
Giải quyết xong chuyện Nhan gia, Nhan Tử Dạ rốt cuộc có thể an tâm tham gia giải tranh bá toàn tinh cầu, đương nhiên trước đó đã thu hoạch hết quả cà chua. Đợt kết quả sau phải chờ tới một tháng nữa.
A Ngốc bởi vì là người máy nên không thể đi theo Nhan Tử Dạ, bất quá Tiểu Hoa thì khác, Tiểu Hoa có thể ký thân trên người Nhan Tử Dạ. Cho nên lúc biết Nhan Tử Dạ muốn dẫn Tiểu Hoa theo, A Ngốc thực sự thương tâm muốn chết, bất quá Nhan Tử Dạ không chút lay chuyển. Thế nên, A Ngốc chỉ đành đáng thương hề hề lưu lại giữ nhà.
…
Hoàn Chương 40.
_________________