Trong lòng Nhan Tử Dạ khẽ động, một ý tưởng chợt xuất hiện. Cậu lập tức lôi bốn viên linh thạch lấy trên cột vừa nãy ra, nhét vào vết lõm thử thì cư nhiên hoàn toàn ăn khớp.
Nhan Tử Dạ tiếp tục bỏ ba viên còn lại vào ba chỗ lõm, lúc viên linh thạch cuối cùng được nhét vào, đột nhiên cả bệ đá tỏa ra một trận bạch quang chói mắt.
Vách hang vốn bằng phẳng đột nhiên lồi ra, sau đó dần dần tạo thành hình rồng, toàn bộ vách hang bị một con Thanh Long tứ trảo chiếm cứ, mà ở bức vách thứ tư là một bức họa vẽ một nam nhân trung niên tóc dài mặc trường bào. Sau đó, bức họa kia tỏa ra ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng cả hang động. Mà những quả cầu lửa vốn đang chiếu sáng trên không trung cũng biến mất.
Bệ đá bằng phẳng cũng xảy ra biến hóa, khoảng giữa bắt đầu vỡ ra, một cái bệ hình tròn chầm chậm nâng lên. Bên trên bệ tròn có khắc văn tự cùng ký hiệu thần bí, bên trên còn có một cây cột hình tròn, trên đó có một dấu bàn tay. Mà ở cạnh bên bệ đá vuông, cũng chính là nơi Nhan Tử Dạ đang đứng, bắt đầu xuất hiện bậc thang.
Hết thảy biến hóa quá nhanh, Nhan Tử Dạ sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng bước lên bậc thang, đi lên bệ đá hình tròn.
“Này là…” Lúc Nhan Tử Dạ nhìn thấy văn tự cùng ký hiệu trên bệ đá thì kinh ngạc ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve những vết khắc trên bệ: “Này là truyền tống trận?” Lại còn là truyền tống trận cỡ lớn, trận pháp này nếu có đủ linh lực thì có thể truyền tống mười mấy người.
Lúc còn ở địa cầu, Nhan Tử Dạ thích nhất là nghiên cứu mấy trận pháp truyền tống này nọ của tu chân giới. Nếu không phải khi đó không đủ linh thạch thì cậu đã sớm tự tạo một cái để thử nghiệm hiệu quả.
Truyền thuyết nói, truyền tống trận cỡ lớn có thể vượt qua không gian, cũng không biết có thật hay không.
“Truyền tống trận? Đó là cái gì?” Lại là một từ nghe không hiểu, An Nhĩ Tư không chút ngại ngùng học hỏi.
“Truyền tống trận này có lẽ sẽ đưa chúng ta tới nơi giấu bảo tàng thật sự, cũng chính là xuyên qua không gian mà mọi người hay nói. Vị tiền bối kia sở dĩ làm vậy có lẽ vì muốn đề phòng những người dựa vào vận may lấy được bảo tàng nên mới cố ý thiết lập truyền tống trận, chỉ có tu luyện giả có được linh lực mới có thể khởi động trận pháp.” Giọng nói Nhan Tử Dạ lộ rõ sùng bái, ngẩng đầu nhìn bức họa trên vách động, trong lòng Nhan Tử Dạ tựa hồ có một suy đoán. Vị tiền bối kia muốn lưu lại bảo tàng cho tu luyện giả đến từ địa cầu sao? Cho nên mới bày ra nhiều cơ quan trận pháp như vậy.
Nam nhân trung niên xem thường liếc nhìn ba ảnh vệ dưới đất: “Ta biết, nếu không phải biết bọn họ muốn bảo vệ ngươi, bọn họ đã sớm không còn tồn tại.” Nói xong, ánh mắt người nọ lại dời về phía Nhan Tử Dạ, trong tay lại lòe sáng thanh quang, ngay lúc An Nhĩ Tư đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ đã biến mất. Tiếp đó cậu xuất hiện ngay trước mặt nam nhân trung niên.
Chỉ thấy thanh quang trong tay nam nhân trung niên vây lấy Nhan Tử Dạ, cậu chỉ có thể cứng ngắc đứng trước mặt đối phương, không thể động đậy, mà người nọ thì nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm thụ gì đó.
An Nhĩ Tư vừa rồi suýt chút nữa đã ra tay, bất quá cũng may là lý trí của anh vẫn còn tồn tại nên cố khắc chế chính mình. Xem tình huống hiện giờ thì anh không đánh lại nam nhân thần bí kia, người nọ chỉ cần phất tay một cái thì ba ảnh vệ cấp SS trung cấp đã bị đánh bại dễ dàng, huống chi là một mình anh. Bất quá cũng may, người nọ tựa hồ không có địch ý với Nhan Tử Dạ, hơn nữa còn có vẻ đặc biệt vì Nhan Tử Dạ mà tới.
Áo Đức Kỳ đứng phía sau An Nhĩ Tư ôm chặt Tiểu Thứ. Ở trong này, sức chiến đấu của hai bọn họ là kém cỏi nhất, đừng nói hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể tận lực không kéo chân nhóm An Nhĩ Tư.
Qua khoảng một phút đồng hồ, thanh quang trong tay nam nhân trung niên biến mất, Nhan Tử Dạ khôi phục tự do. Mà một khắc mở mắt, nam nhân trung niên thực bá đạo nói với Nhan Tử Dạ: “Tốt lắm, ngươi có tư cách trở thành đệ tử của Thanh Long ta, hiện giờ bái sư đi!”
Cái gì? Thanh Long? Nam nhân trung niên này chính là thần thú Thanh Long?
…
Hoàn Chương 173.
_________________