********
“Tiểu Dạ…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên ăn thứ xà dịch hoa kịch độc, An Nhĩ Tư mới đầu còn thực khẩn trương, bất quá nhìn thấy cậu thực sự không có việc gì, hơn nữa tựa hồ còn ăn rất ngon lành thì hàng mày nhíu chặt liền giãn ra. Sau đó còn ân cần giúp cậu ngắt mấy đóa hoa xuống.
Nhan Tử Dạ vừa nhai xà dịch hoa vừa nói với An Nhĩ Tư: “Cẩn thận một chút, đừng bóp nát đóa hoa, nước của nó sẽ dính vào tay anh đấy.” Tuy xà dịch hoa chứa kịch độc nhưng chỉ cần không đụng vào nước dịch của nó thì không có chuyện gì.
Biết Nhan Tử Dạ quan tâm mình, An Nhĩ Tư hơi nhếch khóe miệng, thực hưởng thụ. Sau khi hái một đóa lại một đóa thì đưa cho thú nhân cấp S phía sau rửa sạch rồi mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ.
Đợi Nhan Tử Dạ ăn hết toàn bộ, thấy cậu tựa hồ có chút đưa ăn đã, An Nhĩ Tư liền hỏi: “Có muốn hái thêm một ít cho em không?”
Nhan Tử Dạ khoát tay: “Không cần, nhiêu đó đủ rồi, xà dịch hoa chỉ cần ăn một lượng vừa đủ là được, hơn nữa nữa công hiệu chỉ có một lần mà thôi, có ăn nhiều cũng vô ích.” Tuy xà dịch hoa có thể tăng trưởng tu vi nhưng chỉ có một lần cơ hội mà thôi. Lần thứ hai ăn nó sẽ không có tác dụng. Luyện thành linh thần đan thì hiệu quả cũng tương tự, một người chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ không có hiệu quả. Vì thế, bình thường phải đợi đến khi tu vi đạt một mức nhất định mới có thể dùng.
Đương nhiên, ăn sống xà dịch hoa thì chỉ cần ăn tới một lượng vừa đủ thì có thể đạt được hiệu quả ngang ngửa linh thần đan. Bởi vì Nhan Tử Dạ không biết trong số đan dược vị tiền bối kia lưu lại có linh thần đan hay không, nếu có thì số lượng là bao nhiêu. Lỡ như chỉ có hai viên thì cho An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ ăn xong là hết.
Vì thế, Nhan Tử Dạ tính trước, trực tiếp ăn sống xà dịch hoa. Đợi Nhan Tử Dạ ăn đủ thì bắt đầu cảm thấy bên trong đan điền dâng lên một luồng nhiệt lưu, tiếp đó lan tràn khắp toàn thân.
Trên người Nhan Tử Dạ lập tức toát ra một trận hồng quang chói mắt. Ngay sau đó linh lực trong yêu đan cũng nhanh chóng trào ra di chuyển khắp toàn thân, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy thực sảng khoái, ý thức cũng nhẹ nhàng bay bổng, cứ hệt như đang nằm trên đám mây vậy.
Nhóm An Nhĩ Tư nhìn thấy cả người Nhan Tử Dạ tỏa ra hồng quang, tiếp đó cơ thể nhẹ bổng chầm chậm bay lên, nằm ngang giữa không trung. Sau đó hồng quang hệt như một quả cầu bao trùm lấy Nhan Tử Dạ rồi không ngừng xoay tròn.
Rõ ràng chỉ là một bức thạch điêu không hề có sinh mệnh, thế nhưng không biết vì sao An Nhĩ Tư lại cảm nhận được uy nghiêm vô tận từ ánh mắt của sinh vật được khắc kia. Nó làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh thân là thú nhân cấp SS trung cấp, cư nhiên lại có cảm giác sợ hãi với một bức thạch điêu? An Nhĩ Tư nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu muốn vẫy bay ý niệm kia đi. Thế nhưng không biết vì cái gì, anh cứ cảm thấy cặp mắt to như chuông đồng kia tựa hồ cứ nhìn mình chằm chằm, mà cảm giác sợ hãi trong lòng tựa hồ cũng càng lúc càng mãnh liệt. Cảm giác cả người giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, không thể động đậy.
“Thiếu gia, bức thạch điêu trên cây cột này… không thích hợp.” Ba thú nhân cấp SS đứng phía sau An Nhĩ Tư tựa hồ cũng cảm nhận được uy nghiêm của sinh vật kia, bọn họ cư nhiên không chịu được áp lực mà lui về sau vài bước.
Nhóm Áo Đức Kỳ đứng một bên phát hiện nhóm An Nhĩ Tư không thích hợp thì lập tức tụ lại, đang định hỏi xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng nhìn thấy bức thạch điêu trên cột đá. Cảm giác áp bách thuộc về cấp bậc cao lập tức ập tới, Áo Đức Kỳ cùng hơn mười thú nhân phía sau cư nhiên đồng loạt khụy xuống.
“Đó là… tinh tế thú gì?” Quỳ dưới đất, Áo Đức Kỳ phát hiện thân thể mình cư nhiên không thể khống chế mà bất động, mà An Nhĩ Tư ở trước mặt cũng cũng cứng còng cả người.
An Nhĩ Tư còn chưa mở miệng, phía sau đã vang tới âm thanh của Nhan Tử Dạ.
“Đó là rồng…”
…
Hoàn Chương 171.