Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 167 Đột biến 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết - Chương 167 Đột biến 2

Trận nhãn… trận nhãn….

Nhan Tử Dạ ở giữa không trung nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra trận nhãn ở nơi nào, cả bàn cờ đều là quân cờ, nói cách khác, trận nhãn rất có thể cũng là quân cờ. Nơi này có hơn trăm quân cờ, vừa nãy Nhan Tử Dạ cũng thử với quân cờ trắng, công kích căn bản không có hiệu quả. Kia trận nhãn rốt cuộc là gì.

Bàn cờ ngừng lại, lúc này một viên cờ đen ở phía bên phải quân cờ giam giữ Áo Đức Kỳ di chuyển tới trước mặt anh, lần này, không chỉ Nhan Tử Dạ chấn động, Tiểu Thứ đang ẩn thân trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ cũng kinh hoảng, biết Áo Đức Kỳ gặp nguy hiểm liền muốn thoát ra ngoài. Thế nhưng Tiểu Thứ lại phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy, tất cả linh lực giống như bị phong ấn. Nói cách khác, nó không có cách nào hiện thân.

Nhan Tử Dạ cũng phát hiện tình huống của Tiểu Thứ, cậu thực kinh ngạc vì ngay cả Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa tựa hồ cũng bị phong ấn linh lực nhưng cậu thì không có việc gì, bất quá hiện giờ không phải lúc nghĩ ngợi những việc này.

Mắt thấy quân cờ đen trước mặt Áo Đức Kỳ lóe bạch quang, Nhan Tử Dạ lập tức lắc mình tới trước mặt Áo Đức Kỳ. Hồng quang trên người chợt lóe, trước khi sư tử trắng trong quân cờ đen xuất hiện đã trực tiếp công kích, hơn mười quả cầu lửa bay qua, sư thú màu trắng vừa mới xuất hiện căn bản không kịp phản ứng đã bị hơn mười quả cầu lửa đánh trúng. Bất quá uy lực của quả cầu lửa không tạo thành thương tổn, sư thú chỉ lùi về sau mấy bước.

Mà ngay lúc này Nhan Tử Dạ đã đi tới trước mặt sư thú, nắm tay bọc trong hồng quang đấm vào mũi nó, sư thú còn không kịp gầm lên đã tiếp tục bị đá một cú, trực tiếp bay ra ngoài.

Sư thú bị đá bay đứng dậy, giống như con sư thú vừa nãy, trực tiếp nuốt một viên cờ trắng ở bên cạnh rồi bất động. Nhìn thấy sư thú dựa theo suy nghĩ của mình nuốt một viên cờ trắng không vây nhốt bất kỳ thú nhân nào, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi.

Tìm được quy luật công kích của bàn cờ, Nhan Tử Dạ cũng có thể thoải mái một chút. An Nhĩ Tư bị nhốt trong một quân cờ cách chỗ Áo Đức Kỳ không xa. Theo bàn cờ chuyển động, Nhan Tử Dạ đi tới trước mặt An Nhĩ Tư: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”

An Nhĩ Tư ở bên trong tuy không nghe được âm thanh nhưng dựa vào khẩu hình vẫn có thể đoán được ý tứ của Nhan Tử Dạ. Anh gật gật đầu, lộ ra nụ cười tín nhiệm.

Sau khi sử dụng phương pháp đồng dạng giải cứu vài thú nhân, Nhan Tử Dạ rốt cuộc phát hiện quy luận di chuyển cùng bố cục của bàn cờ. Cậu phát hiện lúc quân cờ trắng đen chuyển động thì có một viên máu trắng sẽ di chuyển tới vị trí viên cờ đen ở giữa rồi dừng lại, sau đó một viên cờ đen cũng di động với vị trí viên cờ trắng ở giữa rồi dừng lại. Cả quá trình chỉ tầm ba giây mà thôi, sau đó hai viên cờ kia lại tiếp tục chuyển động.

Nhan Tử Dạ cũng ôm chặt lấy anh: “An Nhĩ Tư, tôi thành công rồi.” Truyền linh lực trong cơ thể vào quân cờ trắng, thẳng tới khi nó không chứa đựng nổi mà vỡ nát, chỉ có Nhan Tử Dạ thân là yêu, hơn nữa tu vi cũng không kém mới có thể làm được. Thật không ngờ thật sự thành công.

“Tiểu Dạ… em dọa tôi.” Tình huống vừa nãy thực sự quá nguy hiểm, nếu không nhờ Áo Đức Kỳ ngăn cản thì Nhan Tử Dạ đã bị sư thú nuốt vào bụng. Nhớ lại tình cảnh vừa nãy, An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi. Thế nhưng Nhan Tử Dạ an toàn nhưng Áo Đức Kỳ lại…

“Nếu không mạo hiểm thì không thể phá giải trận này.” Nhan Tử Dạ buông An Nhĩ Tư, sau đó xoay người nhìn nhóm Áo Đức Kỳ bị sư thú ăn vào bụng một lần nữa xuất hiện trên bàn cờ… thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.

“Này là… tinh thần lĩnh vực?” An Nhĩ Tư trợn to mắt nhìn nhóm Áo Đức Kỳ mờ mịt đứng trước mặt, tựa hồ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thứ trước hết An Nhĩ Tư nghĩ tới chính là tinh thần lĩnh vực.

“Vừa nãy đều là ảo giác à?” Áo Đức Kỳ nhìn hai tay mình, lẩm bẩm.

“Không…. đó không phải ảo giác, nếu chúng ta thua thì thực sự sẽ chết ở đây.” Nhan Tử Dạ nghiêm túc nói.

“Tiểu Dạ, này rốt cuộc là chuyện gì?” An Nhĩ Tư hiện giờ rất muốn biết hết thảy là chuyện gì. Nếu vừa nãy không phải ảo giác thì nhóm Áo Đức Kỳ vì sao bị ăn rồi mà vẫn sống sót?

Hoàn Chương 167.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.