Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 165 Sơn động thần bí – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết - Chương 165 Sơn động thần bí

Việc này phát sinh quá đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Tử Dạ rớt xuống.

Miệng cái hố Nhan Tử Dạ rớt xuống chỉ tầm một mét, chỉ có thể chứa được một người, thấy Nhan Tử Dạ rớt xuống, An Nhĩ Tư liền không quản gì khác, cũng nhảy xuống theo.

“An Nhĩ Tư…”

“Thiếu gia…”

Nhóm Áo Đức Kỳ vừa thấy An Nhĩ Tư nhảy xuống thì từng người từng người nhảy xuống theo, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ là vương tử cùng vương tử phi đế quốc, cho dù bọn họ chết hết thì hai người này cũng không thể có việc. Ảnh vệ cùng thủ vệ của đế quốc Á Bá Lan đều là thú nhân trung thành nhất tinh tế.

Bên Nhan Tử Dạ, sau khi giẫm trúng cơ quan rớt xuống, ngọn lửa trong tay cậu cũng biến mất, xung quanh là một mảnh tối đen. Theo thân thể rơi xuống, Nhan Tử Dạ cảm giác không gian chật hẹp chỉ tầm một mét ở xung quanh dần dần rộng hơn, càng lúc càng lớn, cuối cùng tựa hồ đi tới một không gian khác.

Ngay lúc cảm giác sắp tới điểm cuối, Nhan Tử Dạ thi triển linh lực, thân thể nhẹ bổng như lông chim, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhan Tử Dạ vừa chạm đất thì An Nhĩ Tư cũng rớt xuống, thân là thú nhân SS trung cấp, An Nhĩ Tư đương nhiên không có khả năng trượt ngã ở độ cao hơn mười mét. Sau khi nặng nề đáp xuống rồi đứng vững, An Nhĩ Tư cảm nhận được hơi thở của Nhan Tử Dạ trong bóng đêm, anh liền vọt qua ôm lấy cổ cậu: “Tiểu Dạ, em làm tôi sợ, nơi này quá nguy hiểm, sau này em đừng rời khỏi bên cạnh tôi.”

An Nhĩ Tư ôm thực chặt, chặt tới mức Nhan Tử Dạ suýt nữa thở không nổi. Nhan Tử Dạ đang định mở miệng thì đột nhiên phía trên truyền tới tiếng vật nặng rớt xuống, An Nhĩ Tư lập tức kéo Nhan Tử Dạ qua bên cạnh. Ngay sau đó là vô số âm thanh cơ thể rớt xuống.

Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe, một ngọn lửa lớn xuất hiện trong tay, Nhan Tử Dạ ném lên đỉnh đầu, một ngọn lửa lớn biến thành hơn mười ngọn treo lơ lửng ở giữa không trung, chiếu sáng cả sơn động.

Chỉ thấy nơi này là một sơn động rất lớn, vô số tảng đá nhọn cao hai ba mét xếp thành một bãi gai nhọn, cũng may nơi đám Nhan Tử Dạ rớt xuống là đất bằng, bằng không sẽ bị gai nhọn đâm xuyên.

Nhìn thấy Nhan Tử Dạ khiếp sợ, An Nhĩ Tư tựa hồ cũng có được đáp án đại khái, bất quá vẫn nhịn không được hỏi: “Tiểu Dạ, mấy thứ này em biết à?”

Nhan Tử Dạ máy móc gật gật đầu, lẩm bẩm: “Biết, sao có thể không biết chứ, nó là cờ vây.”

“Cờ vây?” Tuy không biết kia rốt cuộc là gì, nhưng An Nhĩ Tư có thể khẳng định người lưu lại bảo tàng này cũng là người tới từ cùng tinh cầu với Nhan Tử Dạ.

Không biết vì sao, An Nhĩ Tư đột nhiên cảm thấy thực bất an. Nếu người này thực sự cũng tới từ nơi đó, kia người nọ liệu có biện pháp trở về hay không. Nơi này tựa hồ đã thật lâu không có ai tới, có lẽ người đó đã rời đi rồi. Đương nhiên, cũng có thể là đã chết. An Nhĩ Tư đột nhiên hi vọng người nọ đã chết chứ không phải còn sống mà đã rời đi. Bởi vì nếu là vế sau thì chứng tỏ người nọ có cách trở về tinh cầu kia.

An Nhĩ Tư không muốn Nhan Tử Dạ rời đi. Vô thức, anh lại càng nắm chặt tay Nhan Tử Dạ hơn. Cảm nhận được đau đớn, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu lên thì phát hiện sắc mặt An Nhĩ Tư tựa hồ có chút không thích hợp. Đang định mở miệng hỏi thì cậu nhìn thấy một thú nhân đột nhiên nhấc chân bước lên bàn cờ khổng lồ.

“Cẩn thận…”

Theo tiếng nói của Nhan Tử Dạ vang lên, chân của chú nhân kia giống như giẫm trúng cơ quan, bức tranh trên vách đột nhiên lóe sáng bạch quang, ánh sáng kia thực chói mắt, làm mọi người nhịn không được nhắm mắt lại.

Sau đó sơn động yên tĩnh đột nhiên ‘răng rắc’ một tiếng, tựa hồ có cơ quan vừa khởi động.

Hoàn Chương 165.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.