“Từ từ…”
Nhóm nhị trưởng lão đang định rời đi thì Nhan Tử Dạ đột nhiên gọi bọn họ lại.
“Xin hỏi, có gì phân phó?” Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Nhan Tử Dạ, sau đó cung kính nói. Sao có thể vô lễ, trước không luận tới thân phận bán thú nhân cùng vương tử phi của đế quốc Á Bá Lan, chỉ cần thân phận cường giả SS cao cấp mà bọn họ vừa biết thôi cũng đủ để nhị trưởng lão chỉ là thú nhân cấp S cao cấp phải cung kính. Cho dù là quốc vương Ni Lạp Nhĩ nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì thái độ cũng chẳng kém là bao. Dù sao hiện giờ thì cấp SS cao cấp chính là cấp bậc cao nhất.
“Cứ vậy để các người rời đi thì tôi khá lo lắng, vì thế tôi cần lấy đi một thứ từ các người.” Hấp thu xong một viên tinh hạch cấp S cao cấp, hiện giờ linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ sung túc. Với tu vi hiện giờ, cậu đã có thể sử dụng một vài pháp thuật.
“Lấy đi một thứ từ chúng ta? Cái gì vậy?” Nhị trưởng lão nghi hoặc, trên người ông không có gì đáng giá để bán thú nhân Nhan Tử Dạ chú ý a.
Nhan Tử Dạ bước về phía nhóm người nhị trưởng lão, sau đó vươn tay phải nói: “Yên tâm, không có chút thống khổ nào cả, các người chỉ mất đi đoạn kí ức gặp gỡ chúng ta mà thôi.”
Cái gì? Cậu ta muốn cướp đi trí nhớ của bọn họ?
Đám nhị trưởng lão cả kinh định trốn chạy, kết quả vừa định xoay người thì một đạo ngân quang bay tới bao trùm lấy bọn họ, sau đó họ phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy.
Sau khi An Nhĩ Tư thi triển tinh thần lĩnh vực giam cầm đám nhị trưởng lão, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe, một viên cầu năng lượng màu đỏ xuất hiện trong tay Nhan Tử Dạ, sau khi lóe sáng hồng quang thì tiến nhập vào trong cơ thể nhóm nhị trưởng lão. Ngay sau đó trên trán bọn họ có một hạt châu màu đỏ bay ra, bên trong hạt châu tựa hồ có một ít chất lỏng màu trắng lăn tăn, chúng bay tới tay Nhan Tử Dạ rồi dung nhập vào trong quả cầu năng lượng của cậu. Tiếp đó chỉ thấy quả cầu năng lượng hệt như quả cầu thủy tinh, vỡ nát.
Sau khi hạt châu đỏ một lần nữa quay trở lại cơ thể nhóm nhị trưởng lão thì toàn bộ bọn họ té xỉu xuống đất. An Nhĩ Tư búng tay, sáu thú nhân áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, anh hướng bọn họ phân phối: “Đưa bọn họ ra ngoài rừng, đừng để người khác phát hiện.”
“Vâng.”
“Không.” Nâng tay ngăn cản An Nhĩ Tư đang định dẫn dắt mọi người rời đi: “Nếu sơn động này chỉ là một sơn động bình thường thì bản đồ sẽ không chỉ ra một con đường như vậy. Trực tiếp chỉ ra con đường thứ hai là được, vì sao lại phải làm chuyện thừa như vậy? Tôi cảm thấy sơn động này không đơn giản, khẳng định có cái gì đó đặc biệt, chỉ là không biết ẩn giấu ở đâu thôi.” Lúc còn ở địa cầu, Nhan Tử Dạ đã từng tìm kiếm rất nhiều sơn động, vì thế có kinh nghiệm hơn nhóm An Nhĩ Tư.
Nhan Tử Dạ búng ngón tay, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, Nhan Tử Dạ đi tới trước mặt vách tường sơn động, vươn tay gõ gõ. Phát hiện là đặc thì tiếp tục chuyển qua bên khác. Nhan Tử Dạ không chịu từ bỏ, trong lòng cậu có một cảm giác rất mãnh liệt, cứ cảm thấy trong sơn động này có thông đạo. Ân, có lẽ bởi vì trước kia xem TV, tiểu thuyết khá nhiều nên mới có cảm giác này.
An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ chưa từ bỏ ý định, chỉ đành cùng cậu ở lại, một lần nữa tìm kiếm. Bởi vì anh biết, nếu Nhan Tử Dạ không tự mình xác định thì cậu sẽ không chết tâm.
Tự mình tìm kiếm một lần nhưng cũng không phát hiện được gì, Nhan Tử Dạ có chút thất vọng, chẳng lẽ thật sự là bản đồ sai?
“Quên đi, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.” Nhan Tử Dạ quyết định từ bỏ, hiện giờ đã là buổi chiều, nếu còn chậm trễ thì trời sẽ tối đen mất.
Lúc Nhan Tử Dạ đang định xoay người rời đi thì đột nhiên cậu giẫm phải một hòn đá trơn nhẵn dưới chân. Ngay sau đó, khối đất dưới chân Nhan Tử Dạ biến mất, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư đứng cách đó ba bước lập tức chạy tới, bất quá tốc độ Nhan Tử Dạ rơi xuống quá nhanh, anh căn bản không kịp chụp lấy tay cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rơi xuống.
…
Hoàn Chương 164.
_________________