Áo Đức Kỳ nhìn thấy vết thương của nhị trưởng lão thì lập tức lấy nước thuốc chữa trị cho ông uống.
Đợi nhị trưởng lão uống xong, hổn hển thở hắt một hơi thì Áo Đức Kỳ lập tức hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
“Huyết… tri chu… nơi này có huyết chi tru thú… mau đi…” Lúc nói chuyện nhị trưởng lão vẫn còn thở hổn hển, bất quá đã có thể tinh tường nói ra lời mình muốn.
Nghe thấy là huyết tri chu thú, ngay cả An Nhĩ Tư cũng nhịn không được mím môi. Càng miễn bàn tới người khác. Huyết tri chu thú kỳ thực chỉ có sức chiến đấu SS sơ cấp, toàn thân đỏ như máu, nó chỉ hút máu chứ không ăn thịt người. Hơn nữa chỉ hút máu tươi, phần miệng của huyết tri chu có hai chiếc vòi bén nhọn chuyên dùng để hút máu. Chính vì thế nó mới được gọi là huyết tri chu.
Hiện giờ nhóm An Nhĩ Tư có mười mấy thú nhân cấp S, bốn thú nhân SS, kỳ thực căn bản không cần sợ huyết tri chu chỉ có sức chiến đấu SS sơ cấp. Thậm chí có thể thắng lợi áp đảo. Thế nhưng thứ làm người ta khiếp sợ huyết tri chu không phải sức chiến đấu cấp S sơ cấp hay đặc tính hút máu của nó, mà là loài huyết tri chu có tập quán sống quần cư. Huyết tri chu thích quần cư, một đàn ít nhất cũng hơn mười con, hơn nữa tơ của chúng chính là thứ vũ khí làm người ta đau đầu nhất. Đó cũng là nguyên nhân làm người ta sợ hãi.
Chính là rất kỳ quái, vì sao chúng bắt nhóm nhị trưởng lão tới đây rồi lại không hút máu của bọn họ?
“Mau chóng rời đi.” Chết tiệt, An Nhĩ Tư cùng những người khác chỉ nghĩ là tri chu thú bình thường mà thôi, dù sao huyết tri chu cũng rất hi hữu, thật không ngờ vừa mới tiến nhập vào rừng không lâu đã đụng trúng, nếu để huyết tri chu quay lại thì bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời đi.
Nhóm thú nhân được giải cứu toàn bộ là người của gia tộc Na Duy Á, sau khi cứu người, mọi người lập tức chuẩn bị rời đi. Kết quả, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh ‘loạt xoạt’, hơn nữa còn là ngày càng gần hơn.
Thân thể mọi người không khỏi cứng đờ, An Nhĩ Tư nhìn lại thì thấy một mảng màu đỏ đầy khủng bố, tiếp đó anh quát lớn một tiếng: “Chạy…” Toàn bộ mọi người bắt đầu cấp tốc bỏ chạy.
Ba mươi mấy người chạy như điên trong rừng, phía sau là một đàn nhện đỏ như máu đang điên cuồng đuổi theo. Tốc độ con nhện đầu đàn rất nhanh, so với nhóm An Nhĩ Tư nhanh hơn gấp đôi. Ánh mắt thật to của nó nhìn nhóm thú nhân chạy trốn phía trước mà lóe sáng quang mang tham lam. Nó không ngừng vung vung chiếc chân sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe sáng hàn quang làm người ta không rét mà run. Khủng bố nhất chính là lúc chúng hoạt động quần thể, số lượng thật khổng lồ, quét mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng rậm rạp, ít nhất cũng hơn hai mươi mấy con, quả thực làm người ta khủng hoảng.
Đàn nhện ở phía sau rượt theo không tha, từng chút từng chút tới gần, nhóm An Nhĩ Tư ở phía trước căn bản không để ý tới gì khác, chỉ biết liều mạng chạy. Nhóm thú nhân mới được cứu nên thể lực cùng tinh thần lực vẫn chưa kịp hồi phục. Mắt thấy đám nhện càng lúc càng gần, đột nhiên một con nhện từ mặt đất phóng lên một thân cây, tiếp đó lợi dụng lực nhảy lao xuống, bổ gục thú nhân Na Duy Á chạy ở sau cùng. Ngay sau đó, phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người nọ.
Mọi người đều dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Nhan Tử Dạ, bất động. Bọn họ đang chờ đợi An Nhĩ Tư ra lệnh.
An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ thật sâu: “Tiểu Dạ, em muốn làm gì?”
“Tôi có biện pháp đối phó chúng, thế nhưng toàn bộ mọi người phải tựa vào sát bên cạnh tôi.” Hiện giờ đã không còn thời gian giải thích, thế nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể dùng ánh mắt kiên quyết trả lời An Nhĩ Tư.
“Được.” Chẳng chút do dự, An Nhĩ Tư chọn lựa tin tưởng Nhan Tử Dạ, sau đó anh hô với các thú nhân đang chiến đấu: “Toàn bộ tới gần Tiểu Dạ.”
Mọi người lập tức hướng đám nhện tung ra một kích cuối cùng rồi lùi rới gần Nhan Tử Dạ. Tuy không biết vì sao An Nhĩ Tư lại ra lệnh như vậy nhưng hiện giờ mọi người đều xem An Nhĩ Tư là đầu lĩnh, thế nên lúc anh ra lệnh, tất cả đều làm theo.
Lúc mọi người tập trung trong phạm vi mình có thể phòng hộ, mắt thấy đám tơ của lũ nhện ùn ùn phun tới, Nhan Tử Dạ nói: “An Nhĩ Tư, lồng phòng hộ.”
Ngân quang trên người An Nhĩ Tư chợt lóe, lập tức dựng lồng phòng hộ, bảo hộ mọi người ở bên trong. Cứ vậy tơ nhện liền quấy đầy lồng phòng hộ, thoáng chốc đã tạo thành một chiếc lưới tơ. Mọi người đều bị vây ở bên trong lồng phòng hộ, lúc tinh thần lực An Nhĩ Tư hao hết thì cũng chính là giờ chết của bọn họ. Làm vậy quả thực chính là tự lao vào chỗ chết.
Tất cả mọi người không hiểu Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn dẫn theo mọi người cùng tự sát?
…
Hoàn Chương 162.