Lúc Nhan Tôn ôm cây đợi thỏ, nhóm Nhan Tử Dạ cũng đồng dạng.
Con tinh tế thú SS còn lại cũng bị nhóm người của đại gia tộc tiêu diệt, sau khi nhận được tin, Nhan Tôn không hành động mà nhóm Nhan Tử Dạ hành động.
Bởi vì trong tay nắm giữ bản đồ nên Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư trực tiếp đi theo chỉ thị của bản đồ, tới địa điểm bảo tàng.
“Theo tọa độ thì bảo tàng nằm ở trung tâm khu rừng thần bí, cách nơi này hơn mười km.” Nhan Tử Dạ nhìn bản đồ, nói với nhóm An Nhĩ Tư.
“Khu vực trung tâm? An Nhĩ Tư nhướng mi: “Chỉ mới tiến vào bìa rừng đã gặp tinh tế thú SS sơ cấp, nếu còn đi sâu vào trong thì rất có thể sẽ càng lúc càng nguy hiểm.”
Rừng rậm lớn như vậy, không phải bọn họ không muốn lái phi hành khí tìm kiếm. Thật sự là cây cối trong rừng đều là đại thụ che trời, cho dù là phi hành khí cỡ nhỏ cũng rất khó di chuyển. Nếu bay quá cao thì chẳng những không quan sát được tình huống bên dưới mà còn dễ dàng bị tinh tế thú có thể phi hành công kích. Như vậy thực bất tiện, cũng không an toàn. Thế nên chỉ có thể đi bộ.
Nhan Tử Dạ cũng biết hành động lần này rất nguy hiểm, vừa nãy nếu không có ba thú nhân SS trung cấp bảo vệ, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng đối phó hai con tinh tế thú kia. Bởi vì một trong hai con có khả năng phi hành.
Lần này mang theo năm mươi thú nhân cấp S, bởi vì nhân số nhiều nên An Nhĩ Tư bảo bọn họ phân tán ra, chân chính dẫn theo bên người chỉ có hơn mười thú nhân mà thôi. Người đông cũng dễ dàng trở thành mục tiêu chú ý của tinh tế thú hoặc đám người mưu tính.
“Nhưng chúng ta vẫn phải đi.” Áo Đức Kỳ mở miệng, sau đó liếc nhìn hình xăm tiểu thứ cầu trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư liếc nhìn Áo Đức Kỳ một cái rồi hạ lệnh: “Tiếp tục đi tới.”
“Vô dụng… dùng… lửa.” Lúc này nhị trưởng lão đã có chút kiên trì không nổi nữa, bởi vì ông phát hiện sau khi Áo Đức Kỳ công kích, chiếc kén cư nhiên chậm rãi siết chặt. Những thú nhân vốn ngất xỉu trong kén cũng thống khổ tỉnh lại.
Nghe thấy lời nhị trưởng lão, An Nhĩ Tư nói với mười thú nhân cấp S đi theo: “Thú nhân có dị năng hệ hỏa lên cứu người, chỉ cứu những người còn sống.” Trước không nói tới Áo Đức Kỳ vốn là bạn thân của anh, với phân lượng của gia tộc Na Duy Á ở Ni Lạp Nhĩ đế quốc, An Nhĩ Tư hiển nhiên sẽ ra tay cứu giúp.
“Vâng.” Trong số hơn mười thú nhân chỉ có ba người là dị năng hệ hỏa, những người khác lưu lại ở xung quanh nhóm An Nhĩ Tư đề phòng, ba thú nhân kia trực tiếp tung hỏa cầu thuật ném về phía mạng nhện, quả cầu lửa vừa tiếp xúc với mạng nhện thì bắt đầu cháy lan ra. Ba thú nhân không ngừng khống chế hỏa cầu thiêu đốt kén nhện mà không tổn thương người bên trong.
“Ầm…” Sau khi phần tơ nhện ở phần gốc bị đốt rụi, nhị trưởng lão cùng ba thú nhân khác còn sống sót cùng rớt xuống đất. Áo Đức Kỳ lập tức cầm kiếm laser bước tới muốn chém đứt tơ nhện đang vây quanh người nhị trưởng lão, kết quả kiếm laser lóe tia lửa nhưng tơ nhện không đứt sợi nào. Xem ra vẫn không được, vẫn phải cần lửa.
“Tôi tới.” Nhan Tử Dạ tiến tới, ánh lửa trong tay lóe sáng, trực tiếp hướng về phía tơ nhện trên người nhị trưởng lão, số tơ nhện kia hệt như băng gặp hỏa, cư nhiên hòa tan. Sau khi kén nhện bị đốt thành một lỗ hổng, Áo Đức Kỳ lập tức nhân cơ hội kéo nhị trưởng lão ra ngoài.
Nhị trưởng lão được kéo ra hệt như người bị ngộp nước, từng ngụm từng ngụm, tham lam hít thở không khí trong lành.
…
Hoàn Chương 161.
_________________