“Sự tình thế nào?” Áo Đức Kỳ vừa ngồi xuống liền hỏi ngay.
An Nhĩ Tư nhìn Tiểu Tứ cầm thịt viên xoay quanh bốn đứa nhóc nói: “Có tin truyền về, Nhan Tôn đã tìm được tinh cầu kia, hơn nữa tựa hồ còn xác định được phạm vi đại khái.” Ân, đám nhóc rất tham ăn, một viên thịt đã có thể lừa được, xem ra sau này phải hảo hảo giáo dục một phen.
“Nhan Tôn đã tìm được phạm vi đại khái? Sao hai người vẫn bình tĩnh như vậy?” Áo Đức Kỳ nhướng mi.
An Nhĩ Tư cười nhạt: “Không cần lo lắng, tuy ông ta tìm được phạm vi đại khái nhưng nơi đó rất lớn, hơn nữa lối vào còn bị bịt kín, không có bản đồ thì căn bản không thể tìm ra vị trí chuẩn xác. Với lại, Nhan Tôn bị trọng thương, chỉ sợ hiện giờ cũng không có sức lực tìm kiếm.”
Lúc nhận được tin báo An Nhĩ Tư quả thực cũng rất kinh ngạc, thật không ngờ Nhan Tôn cư nhiên có thể tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Bất quá đáng tiếc, bảo tàng trọng yếu như vậy sao có thể dễ dàng tìm ra, trong quá trình tìm kiếm, số thú nhân Nhan Tôn mang theo đã chết hơn phân nửa, ngay cả bản thân ông ta cũng bị tinh tế thú cấp SS công kích, bị thương nặng.
Nhan Tôn trọng thương? Áo Đức Kỳ nhịn không được hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Bởi vì bên ngoài nơi đó có ba con tinh tế thú cấp SS thủ vệ. Hai con SS sơ cấp, một con SS trung cấp.”
“Bên ngoài còn có ba tinh tế thú cấp SS thủ vệ?” Gương mặt lạnh lùng của Áo Đức Kỳ lộ ra kinh ngạc: “Kia bên trong sẽ có bao nhiêu tinh tế thú SS đây?” Áo Đức Kỳ quả thực không thể tin được. Cho dù An Nhĩ Tư có thể đối phó với con tinh tế thú cấp SS trung cấp kia thì vẫn còn hai con SS sơ cấp a? Chỉ bằng mấy chục thú nhân cấp S thì miễn cưỡng có thể đối phó, thế nhưng đó chỉ mới là bên ngoài a! Vào trong rồi, ai biết sẽ còn bao nhiêu tinh tế thú SS?
Tiểu Thứ dừng động tác uy đám nhỏ, nhìn về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Hiện giờ nó mới hiểu được, hóa ra đi tìm bảo tàng là chuyện nguy hiểm đến vậy.
“Chủ nhân….” Tiểu Thứ lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nhan Tử Dạ cười nhạt: “Không xem thử thì sẽ không biết rốt cuộc nó thế nào. Yên tâm, nếu thực sự không được thì chúng ta liền lui lại.” Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đã sớm thương lượng, bọn họ sẽ không hành động cảm tính. Nếu có thể lấy được bảo tàng có thể giúp thú nhân trực tiếp tiến lên cấp SSS hoặc càng cao hơn thì rất tốt. Nếu không được thì bọn họ cũng sẽ không liều mạng.
“Hai cậu có kế hoạch gì?” Với sự hiểu biết về An Nhĩ Tư, Áo Đức Kỳ không tin An Nhĩ Tư không có kế hoạch. Bởi vì An Nhĩ Tư là loại người vô luận sự tình có thành công hay công vẫn phải lên kế hoạch hoàn hảo.
“A?” Tiểu Thứ sững sờ nhìn Áo Đức Kỳ, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ lộ ra nụ cười ấm áp có thể hòa tan băng tuyết, đưa tay véo véo mũi Tiểu Thứ: “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, hơn nữa sính lễ cũng đã đưa cho Nhan Tử Dạ. Em trốn không thoát đâu.”
“Chính là… gia tộc của anh…” Tiểu Thứ ở bên cạnh Áo Đức Kỳ một đoạn thời gian, hiển nhiên biết cha Áo Đức Kỳ cùng những người trong gia tộc đều hi vọng anh cưới giống cái của đại gia tộc, vì thế nếu nó cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ thì sẽ không được gia tộc Na Duy Á đồng ý đi!
“Không có vấn đề gì cả, tôi đã là thú nhân cấp S, bọn họ không thể can thiệp vào hôn sự của tôi. Hơn nữa tinh tệ tổ chức hôn lễ của chúng ta là tôi tự kiếm được, không liên quan tới bọn họ. Em không cần lo lắng.” Áo Đức Kỳ từ trước đó đã có sản nghiệp cùng thế lực của riêng mình. Từ năm mười sáu tuổi kiếm được khoảng tinh tệ đầu tiên, anh đã không còn dùng tinh tệ mà gia tộc cấp. Cho dù hiện giờ thoát ly khỏi gia tộc thì Áo Đức Kỳ anh vẫn có năng lực chăm lo cho Tiểu Thứ.
Một người cha lạnh lùng, một người anh chỉ biết tranh đoạt quyền lợi, một đám tộc nhân chỉ quan tâm tới lợi ích, hiện giờ gia tộc Na Duy Á không có gì đáng giá để Áo Đức Kỳ lưu luyến.
“Tuy rất vui sướng nhưng Áo Đức Kỳ, tôi hi vọng có thể chờ đến khi người nhà anh tán thành.” Tiểu Thứ không muốn vì mình mà Áo Đức Kỳ đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, hoặc bị gia tộc trục xuất.
Áo Đức Kỳ ôm chặt Tiểu Thứ, ấn đầu cậu vào lòng mình, giọng điệu có chút thâm trầm: “Tiểu Thứ, trước kia người nhà tôi chỉ có mỗ ba mà thôi. Trong gia tộc, chỉ có mỗ ba quan tâm tôi, sau khi mỗ ba qua đời, tôi không còn người thân nữa. Hiện giờ Tiểu Thứ chính là người thân của tôi, cho nên, em đừng rời đi.” Tiểu Thứ là tia sáng duy nhất của anh, nhờ đó mà anh cảm nhận được ấm áp, anh thực luyến tiếc buông tay.
Cảm giác được Áo Đức Kỳ bất an, Tiểu Thứ cảm động giang tay ôm lấy thắt lưng Áo Đức Kỳ, sườn mặt dán lên lồng ngực, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng không.”
…
Hoàn Chương 158.
_________________