Áo Đức Kỳ vừa rời đi, Nhan Tiểu Thứ liền biến về hình thú nằm trên vai Nhan Tử Dạ, người hầu ở gia tộc Cái Nhĩ rất nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người cùng tụ lại, ngày mai Khắc Lỗ Tư chuẩn bị trở về, Bối Cơ cũng Tạp Mễ Nhĩ cũng vậy. Dù sao bọn họ đều là nhân vật lớn, có thể rút ra vài ngày đã là rất khó rồi.
“Tiểu Dạ, con có muốn cùng tôi trở về gia trộc Mã Khắc Tân xem thử không?” Khắc Lỗ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, vừa ngấu nghiến từng ngụm rau dưa vừa hỏi.
Quay về gia tộc Mã Khắc Tân? Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn qua. Nói ra thì gia tộc Mã Khắc Tân chính là nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, hiện giờ cậu thân là người thừa kế của gia tộc quả thực nên trở về xem.
“Gần nhất không có thời gian, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ cùng An Nhĩ Tư trở về.” Nhan Tử Dạ nói là ‘trở về’ chứ không phải ‘đi’, cũng tương đương với việc thừa nhận vị trí của gia tộc Mã Khắc Tân trong lòng mình.
“Tốt.” Trong mắt Khắc Lỗ Tư nổi lên ý cười, chẳng qua gương mặt tuấn mĩ vẫn lạnh băng như cũ.
Bối Cơ buông dao nĩa xuống, nhìn Nhan Tử Dạ lại nhìn về phía Khắc Lỗ Tư: “Nói ra thì Tiểu Dạ cùng An Nhĩ Tư quả thực rất có duyên phận, thật không ngờ vốn đã có hôn ước cư nhiên lại có thể đến với nhau, tôi nghĩ, nếu để gia chủ Mã Khắc Tân đã qua đời biết thì ông ấy khẳng định không còn tiếc nuối gì nữa.”
Tạp Mễ Nhĩ cũng nói: “Đúng vậy, trước lúc qua đời gia gia của An Nhĩ Tư vẫn luôn nhớ thương chuyện này, hiện giờ hai đứa ở cùng một chỗ, ông cũng an tâm.”
Hôn ước với gia tộc Á Bá Lan, Khắc Lỗ Tư cũng biết được một chút, Bối Cơ nói đúng, nếu cha biết ông đã tìm được huyết mạch của em trai. Hơn nữa Tiểu Dạ còn ở cùng An Nhĩ Tư sinh đứa nhỏ thì nhất định sẽ thực vui mừng.
Gia chủ Cái Nhĩ cũng từ Bối Cơ biết được chuyện này, trong lòng cũng không khỏi cảm thán duyên phận của hai đứa.
Ngay lúc này, bàn tay đang cầm dao nĩa của Nhan Tử Dạ đột nhiên khựng lại, An Nhĩ Tư ở bên cạnh vẫn luôn đặt lực chú ý lên người cậu lập tức cảm ứng được: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
“Không biết, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái.” Nhan Tử Dạ buông dao nĩa trong tay xuống, sau đó ôm ngực, hiện giờ tim cậu đập rất nhanh, cảm giác có gì đó sắp phát sinh.
Đột nhiên ngay lúc này, một người hầu hoang mang rối loạn chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không tốt, không tốt…”
‘Rắc… rắc….”
Âm thanh càng lúc càng vang dội, một đường nứt từ bên hông đại đản bắt đầu vỡ ra, sau đó giống như mạng nhện chậm rãi lan tràn. Vết nứt càng lúc càng nhiều, hồng quang trên bên ngoài lớp vỏ của đại đản cũng càng lúc càng yếu đi, đợi đến khi hồng quang hoàn toàn biến mất, vỏ trứng của đạn đản cũng vỡ vụn không sai biệt lắm.
‘Ba…’ Một cái cẳng chân lông xù trực tiếp phá xác lú ra, tiếp đó lại ‘ba’ một tiếng, vỏ trứng bị một cái chân lông xù khác đá văng một mảng lớn, ngay sau đó một tiểu lão hổ da lông màu bạc từ bên trong lăn ra. Mắt thấy sắp từ cạnh giường rớt xuống thì một bàn tay thon dài vươn tới chụp lấy nó.
Tiểu lão hổ cũng không lớn, so với quả trứng sáu mươi cm thì nó quả thực khá nhỏ, chỉ hệt như chó con vừa mới sinh. Thế nhưng da lông trên người thì đã sinh trưởng toàn bộ, da lông ngân bạch phi phường mềm mại sáng bóng. Tiểu lão hổ nằm trên lòng bàn tay, cái mũi dùng sức ngửi ngửi hơi thở của đối phương, phát hiện là mùi quen thuộc nó liền mở to đôi ngân mâu tròn vo, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay—- Nhan Tử Dạ.
“Ngao ô…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu lão hổ hưng phấn non nớt kêu một tiếng, sau đó khởi động tứ chi bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ.
Kết quả bởi vì tay Nhan Tử Dạ không đủ lớn nên hai chân sau của tiểu lão hổ giẫm phải khoảng không, nó liều mạng đạp đạp vài cái, vừa mới giẫm được mép bàn tay lại bị trượt xuống. Đạp đạp hơn mười cái, phát hiện chính mình căn bản không đứng dậy được, nó chỉ đành đáng thương hề hề ngẩng đầu, dùng âm thanh non nớt kêu vài tiếng.
“Ngao ô ngao ô…”
“Ha ha ha… thật sự rất đáng yêu…” Nhan Tử Dạ nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu bé xíu của tiểu lão hổ, sau đó nâng nó lên trước mặt, dùng mũi mình cọ cọ mũi nó, tiểu lão hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm Nhan Tử Dạ. Một luồng nhiệt lưu kỳ quái thông qua tiểu lão hổ trực tiếp chảy tới trái tim Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy một cảm giác trước giờ chưa từng có, mềm mềm ấm áp, nhìn tiểu lão hổ trong tay, Nhan Tử Dạ có xúc động muốn mang hết tất cả những thứ tốt tới trước mặt nó.
Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt An Nhĩ Tư, mỉm cười sáng lạn nói: “An Nhĩ Tư, này là con chúng ta a.”
…
Hoàn chương 147.