Áo Đức Kỳ nhắm hai mắt lại chờ đợi khoảnh khắc nhận chủ, thế nhưng đợi khoảng nửa phút thì lại giống như không có bất cứ cảm giác gì cả. Chẳng lẽ vẫn chưa bắt đầu?
Áo Đức Kỳ mở mắt ra thì thấy Nhan Tử Dạ vẫn đứng ở đó, thế nhưng huyết châu đã bay trở về tay cậu, tỏa ra hồng quang mê người.
“Vì cái gì?” Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tử Dạ, nhàn nhạt hỏi. Vì cái gì vẫn chưa bắt đầu, không, đúng hơn là vì sao lại ngừng lại.
Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe thu hồi huyết châu vào trong cơ thể, sau đó nói với Áo Đức Kỳ: “Bỏ đi, chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau tôi sẽ không ngăn cản nữa, hai người muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Giọng điệu của Nhan Tử Dạ hệt như đã buông tha cho hai người.
“Chủ nhân….” Tiểu Thứ Cầu phát hiện mình đã khôi phục tự do thì lập tức quỳ xuống bên cạnh Áo Đức Kỳ, ngẩng đầu cảm kích nói với Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, cám ơn người.” Thật tốt quá, nếu vậy thì Áo Đức Kỳ không cần mất đi tu vi hiện giờ.
“Không được.” Áo Đức Kỳ lạnh lùng nói: “Nhan Tử Dạ, hôm nay tôi nhất định phải nhận cậu làm chủ.”
“Áo Đức Kỳ…” Nhan Tiểu Thứ nhìn Áo Đức Kỳ, muốn nói lại thôi.
“Tiểu Thứ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, bất luận phải trả cái giá thế nào, tôi cũng nguyện ý.” Áo Đức Kỳ đưa tay xoa xoa gò má Nhan Tiểu Thứ, khóe môi lãnh ngạnh cong lên thành một nụ cười có thể hòa tan cả dòng sông băng: “Nếu Tiểu Thứ đã nhận Nhan Tử Dạ làm chủ, tôi cũng nguyện ý, như vậy chúng ta không phải lại càng xứng đôi hơn à?”
“Ai nói tôi muốn ký khế ước thú với anh.” Nhan Tử Dạ khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn Áo Đức Kỳ.
Áo Đức Kỳ chuyển dời lực chú ý từ Tiểu Thứ qua người Nhan Tử Dạ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Trong mắt Nhan Tử Dạ ẩn chứa ý cười: “Muốn ký khế ước chủ phó với tôi phải có thiên phú tu yêu, mà Áo Đức Kỳ anh là thú nhân thuần khiết, tôi không nhìn thấy thiên phú tu yêu ở anh. Thế nên, cho dù tôi và anh ký khế ước chủ phó thì anh cũng không thể trở thành yêu.”
Không thể biến thành yêu? Vậy nghĩa là không thể vĩnh viễn cùng Tiểu Thứ ở cùng một chỗ, như vậy sao được. Áo Đức Kỳ lập tức từ mặt đất bật dậy, truy hỏi: “Kia phải làm sao mới có thể biến thành yêu?” Chỉ có thể biến thành cái gọi là yêu mới có thể ở bên Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thế nhưng Nhan Tiểu Thứ lắc lắc đầu nói: “Áo Đức Kỳ, ta đã lâu không được gặp chủ nhân, khoảng thời gian này ta muốn ở lại bên người chủ nhân.”
Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tiểu Thứ một cái thật sâu, sau đó gật đầu: “Ừm, đến lúc đó tôi tới đón em về nhà.”
“Ừm.” Nhan Tiểu Thứ đáp lại bằng gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Đợi Áo Đức Kỳ đi rồi, An Nhĩ Tư mới sâu kín hỏi Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, em yên tâm về Áo Đức Kỳ như vậy à?”
“Đã hạ tâm ma trên người anh ta, có gì phải lo lắng chứ. Không phải anh cũng vậy à?” Nhan Tử Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn An Nhĩ Tư, hai người bọn họ đều là dạng người thích chuẩn bị vẹn toàn. Cho dù hiểu biết Áo Đức Kỳ nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Thế nên cậu cùng An Nhĩ Tư đều động tay động chân trên người Áo Đức Kỳ một chút, tin tưởng hẳn bản thân Áo Đức Kỳ cũng biết được.
Một khi Áo Đức Kỳ phản bội bọn họ thì kết quả của anh ta sẽ cực kỳ bi thảm.
“Chủ nhân, kia Áo Đức Kỳ có bị gì không?” Nhan Tử Dạ có chút lo lắng hỏi.
“Chỉ cần anh ta không phản bội chúng ta thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiểu Thứ, còn chưa gả đi mà tâm đã dính trên người Áo Đức Kỳ rồi, sau này sẽ đến mức nào đây a.
…
Hoàn Chương 146.
_________________