Buổi tối trước khi tu luyện, Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn hạt giống rau cải vừa trồng đêm qua, quả nhiên, đã bắt đầu nảy mầm. Bất quá Nhan Tử Dạ không tiếp tục phóng linh lực, bởi vì lần đầu tiên đã cải tạo bùn đất cùng rau cải. Khác với phương pháp cải tạo của khoa học kỹ thuật hiện đại, linh lực là năng lượng tinh khiết nhất, bùn đất được linh lực cải tạo sẽ biến thành linh thổ, mà hạt giống được linh lực cải tạo sẽ biến thành linh chủng. Hai cái kết hợp sẽ trong thời gian ngắn nhất sinh trưởng ra loại rau tốt nhất.
Vấn đề phiền não nhất tinh tế cứ vậy bị Nhan Tử Dạ dễ dàng giải quyết.
Thời gian thật sự quá mau, đảo mắt đã tới ngày đấu loại, Nhan Tử Dạ cùng bốn thú nhân của ban D từ sớm đã tới điểm tập hợp.
Liếc mắt một vòng, đứng giữa đám đồng phục đen, nhóm thú nhân ban A mặc đồng phục trắng bạc dị thường bắt mắt. Mà trong số đó có một người nổi trội nhất, dung mạo tuấn mỹ vô song, mái tóc bạc óng ánh chói mắt, lúc Nhan Tử Dạ nhìn qua, người nọ cũng trùng hợp nhìn về phía Nhan Tử Dạ, tầm mắt chạm vào nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu chào hỏi.
Áo Đức Kỳ đứng bên cạnh khó hiểu nhìn An Nhĩ Tư, trong học viện không còn ai hiểu người bạn này hơn anh. Ngoài mặt, An Nhĩ Tư thoạt nhìn là một người ôn hòa rất dễ ở chung, nhưng những người khá thân mới hiểu người này kì thực lạnh lùng hơn bất kì ai. Quả thực rất hiếm khi thấy An Nhĩ Tâm cười thật tâm như vậy.
Thấy thú nhân dưới đã tới đông đủ, phó viện trưởng Cách Lạp Tư, cũng là đạo sư giám sát vòng loại đứng trên đài bắt đầu lên tiếng.
“Có mặt ở đây đều là các thú nhân xuất sắc, tôi thật cao hứng có thể đứng trên này nhìn các trò. Quy tắc vòng loại hẳn các trò đã rõ, hôm nay sẽ bắt đầu đấu loại, chỉ có một trăm người thông qua đầu tiên đủ tư cách tham gia thi đấu xếp hạng. Bất quá quy tắc cùng địa điểm vòng loại đều có thay đổi. Tốt lắm, không nói nhiều nữa, bây giờ các trò dựa theo chỉ dẫn của đạo sư lên phi hành khí, di chuyển tới địa điểm thi đấu.”
Mọi người lập tức ngay ngắn trật tự lên phi hành khí, thẳng tới khi phi hành khí bắt đầu khởi động âm thanh ồn ào huyên náo mới nổi lên.
Phi hành khí bọn họ đang ngồi khác với các loại Nhan Tử Dạ từng đi trước kia, nó là loại phi hành khí cỡ lớn, có chút tương tự máy bay địa cầu, bất quá rõ ràng tốc độ nhanh hơn nhiều, cũng ổn định hơn.
“Cũng không biết đấu loại năm nay tiến hành thế nào, tôi cứ tưởng giống như mấy năm trước, trực tiếp so tài trong học viện.”
“Đúng vậy, hiện giờ đã bắt đầu khẩn trương rồi, không biết có đủ may mắn lọt vào vòng trong không nữa, cho dù là người xếp thứ một trăm cùng tốt a.”
“Chính là…” Kiệt Khắc còn muốn nói gì đó nhưng bị Vưu Lý kéo lại.
“Quên đi, cứ để cậu ta làm theo ý mình, thực lực chúng ta yếu hơn, mau vào trong trước.”
“Được rồi.” Kiệt Khắc đồng ý, liếc nhìn Nhan Tử Dạ lần cuối rồi theo nhóm Vưu Lý rời đi.
Đợi nhóm bọn họ đi hết, Nhan Tử Dạ mới chậm rì rì bước vào rừng rậm ma huyễn, cậu đi thực chậm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát những loại thực vật chưa từng thấy qua. Bộ dáng này căn bản không giống đi thi đấu, càng giống như đang du lịch dã ngoại.
Phó viện trưởng nhìn bóng dáng nhàn nhã không chút khẩn trương của Nhan Tử Dạ, hỏi Hoắc Đức vừa xuất hiện bên cạnh: “Nó chính là con của nhóc Nhan?”
Hoắc Đức cung kính đáp: “Vâng, là con trai của Nhan Thuần, Nhan Tử Dạ. Năm nay hai mươi tuổi, chỉ số chiến đấu là 748, bất quá kì quái là chỉ số tinh thần lực chỉ có 50.”
“Nga?” Phó viện trưởng ra ngoài vài năm chỉ vừa mới trở về, đây vẫn là lần đầu tiên gặp Nhan Tử Dạ, lúc nghe Hoắc Đức nói chỉ số chiến đấu của Nhan Tử Dạ rất cao nhưng tinh thần lực lại cực thấp thì vô thức nhớ tới học trò Nhan Thuần năm đó.
“Quả nhiên là con trai Nhan Thuần, vừa vặn tương phản với cha nó, năm đó chỉ số chiến đấu của Nhan Thuần thấp tới đáng thương nhưng tinh thần lực thì lại cao khủng khiếp. Đáng tiếc, nếu Nhan Thuần còn sống thì đứa nhỏ này cũng không tới mức bị Nhan gia đuổi ra ngoài. Lão già kia vẫn cổ lỗ sĩ như vậy, nếu không phải năm đó lão ra quyết định sai lầm thì Nhan Thuần cũng không chết. Hoắc Đức, nhóc Nhan Tử Dạ này giao cho anh, anh để mắt tới nó một chút.” Nhớ tới đứa học trò Nhan Thuần, phó viện trưởng có chút cảm khái.
“Vâng.” Hoắc Đức gật đầu kính cẩn đáp.
….
Hoàn Chương 14.