Bên này năm cha con đầm ấm ngủ trưa, mà nhóm đại gia tộc ở bên ngoài vừa nhận được tin tức thì bắt đầu sôi trào.
Gia tộc Na Duy Á.
Lúc này Áo Đức Kỳ vừa mang theo tiểu thứ cầu đi vào đại sảnh. Gia chủ Na Duy Á thấy Áo Đức Kỳ thì lập tức hưng phấn nói: “Áo Đức Kỳ, con với An Nhĩ Tư không phải bạn tốt à? Bầu bạn bán thú nhân của cậu ta vừa sinh xong, chốc nữa con qua gia tộc Cái Nhĩ thăm hỏi đi, thuận tiện xem xem trong ba đứa nhỏ có đứa nào là tiểu bán thú nhân không.”
Sinh rồi? Nghe thấy tin này An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, sau đó nhìn tiểu thứ cầu đang ngủ trong túi nói: “Vừa mới sinh ra, vẫn chỉ là một quả trứng thôi, nhìn không ra.”
Gia chủ Na Duy Á sốt ruột: “Vỏ trứng của tiểu bán thú nhân khẳng định không giống với thú nhân, chỉ cần con nhìn là biết thôi. Mau đi đi, này là đại sự liên quan tới gia tộc chúng ta. Nếu thực sự sinh được một tiểu bán thú nhân, vô luận là cướp hay lừa về, con nhất định phải mang tiểu bán thú nhân kia về đây cho tôi.”
“Đúng rồi, nhiệm vụ gian khổ này đành nhờ Áo Đức Kỳ cậu gánh vác a.” Anh trai Áo Đức Kỳ cũng đệm thêm, chính là biểu tình cùng giọng điệu trêu tưc kia hệt như đang vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
“Không cần.” Áo Đức Kỳ quyết đoán cự tuyệt, liếc nhìn anh trai mình đang vui sướng ngồi bên cạnh rồi nói với gia chủ Na Duy Á: “Nếu muốn kết hôn thì bảo anh cả đi, nếu không có chuyện gì, con đi trước.”
Dù sao vô luận thế nào Áo Đức Kỳ cũng không ra tay với đứa nhỏ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nên anh căn bản không để ý tới cha cùng anh cả, trực tiếp nhẹ nhàng rời đi. Nhìn tiểu thứ cầu ở trong túi không vì động tác của mình mà tỉnh lại, khóe miệng Áo Đức Kỳ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Gia tộc Na Đạt.
Đại trưởng lão hướng bên ngoài hô lớn: “Lão tam, tiến vào dẫn lão nhị đi. Bắt đầu từ hôm nay nhị trưởng lão sẽ bị cách chức, lão tam nhận vị trí này. Sau đó tuyển dụng một người có năng lực lên đảm nhiệm vị trí trưởng lão.”
“Vâng.” Tam trưởng lão sớm đã chờ bên ngoài lập tức đi tới nói với nhị trưởng lão: “Anh hai, mọi người đều là anh em, tôi không muốn động thủ với anh, vẫn là anh tự đi theo tôi đi.”
Nhìn đại trưởng lão, lại nhìn tam trưởng lão, cho dù nhị trưởng lão ngốc thế nào cũng hiểu được bọn họ đã sớm mưu kế muốn triệt mình. Nhị trưởng lão đang định bùng nổ thì phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, ông khó tin nhìn hai người: “Các người cư nhiên đối với tôi như vậy? Bỏ thuốc tôi?”
“Lão nhị, vì những chuyện ngu xuẩn mà ông gây ra làm liên lụy Nhan gia nên mới cách chức ông. Bất quá nể tình ông vì Nhan gia cố gắng nhiều năm, tôi đã không làm vậy. Thế nhưng đến lúc này rồi mà ông vẫn không thay đổi, tôi cũng không còn cách nào. Nếu muốn trách thì ông chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi.”
Đại trưởng lão phất tay, tam trưởng lão lập tức túm lấy hai tay nhị trưởng lão, kéo xuống, nhị trưởng lão không cam lòng gào lớn: “Hai tên ngụy quân tử các người cư nhiên dám đối với tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Nhan gia chính vì các người mới suy tàn.”
Thắng làm vua thua làm giặc, vô luận ở nơi nào đây vẫn luôn luôn là quy luật, nhị trưởng lão ngay từ ban đầu đã sai rồi. Làm sai chuyện, đồng thời cũng nhìn sai người.
…
Hoàn Chương 139.