Cả người Nhan Tử Dạ cứng đờ, sau đó cứng ngắc quay qua nhìn An Nhĩ Tư.
Trái tim An Nhĩ Tư thít chặt, còn tưởng Nhan Tử Dạ lại xảy ra chuyện, anh vội vàng hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Nhan Tử Dạ ngây ngốc vói tay vào trong chăn, sau đó lôi một quả trứng lớn cỡ trứng gà ra ngoài, vỏ trứng trắng noãn không nhiễm một hạt bụi, một chút dịch nhớt cũng không có. An Nhĩ Tư nhìn quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ, cả người cũng trở nên cứng ngắc, sửng sốt.
Gia chủ Cái Nhĩ thì nhịn không được kích động mà run rẩy, nhìn thấy An Nhĩ Tư vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ thì lập tức quát: “Còn thất thần cái gì, mau nhận lấy rồi dùng chăn nhỏ quấn lại, lỡ đứa nhỏ bị đông lạnh thì sao.”
Lúc này An Nhĩ Tư mới phản ứng lại, lập tức nhận lấy quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ rồi dùng chăn mềm đã chuẩn bị từ sớm quấn lại. Mà Nhan Tử Dạ nằm trên giường một lần nữa nghẹn đỏ mặt, sau đó hai quả trứng còn lại cũng được sinh ra. Là một quả màu trắng cùng một quả màu đỏ. Khác với hai quả trứng màu trắng, quả trứng đỏ bịt kín hoa văn thần bí.
Ba quả trứng nho nhỏ được quấn trong chăn mềm, trừ bỏ cơn đau dữ dội lúc bắt đầu muốn sinh cùng quá trình hấp thu linh lực, Nhan Tử Dạ chỉ đổ chút mồ hôi chứ không hề cảm thấy thống khổ gì cả.
Nhìn ba quả trứng trong lòng An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ nhịn không được ngồi dậy, dọa An Nhĩ Tư nhảy dựng.
“Chậm đã, em vừa mới sinh xong sao có thể ngồi dậy?” An Nhĩ Tư lo lắng hô, bất quá vì trong lòng còn ôm ba cục cưng nên không rảnh tay đỡ Nhan Tử Dạ.
“Tôi không sao, không có vấn đề gì cả.” Cũng không phải nữ nhân sinh con, hiện giờ cơ thể Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì cả, cậu sốt ruột muốn nhìn đám nhóc của mình: “Cho tôi nhìn bọn nhỏ.”
An Nhĩ Tư lập tức ôm ba quả trứng ngồi xuống bên giường Nhan Tử Dạ, sau đó cẩn thận đặt những quả trứng vào lòng Nhan Tử Dạ.
Trong ba quả, quả màu đỏ chính là quả sinh ra cuối cùng, thế nhưng nó lại có kích thước lớn nhất.
Nghe thấy thân thể Nhan Tử Dạ không có việc gì, An Nhĩ Tư mới hoàn toàn yên tâm.
“Tốt lắm, Tiểu Dạ vừa mới sinh xong, khẳng định rất mệt, An Nhĩ Tư, bồi Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút đi. Trông ba chắt ngoan của tôi cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì tôi hỏi tội anh.” Gia chủ Cái Nhĩ tuy thực luyến tiếc nhưng vẻ mặt Nhan Tử Dạ đã lộ rõ mỏi mệt nên ông lưu lại không gian riêng cho một nhà năm người. Chắt yêu đã chào đời, muốn xem lúc nào mà không được, cũng không cần quá gấp gáp.
Sau khi mọi người rời đi, Nhan Tử Dạ nhận lấy hai quả trứng trong tay An Nhĩ Tư, đang định đứng lên thì bị An Nhĩ Tư dùng kiểu ôm công chúa bế bổng lên rồi đặt xuống sô pha mềm mại.
“Em ngồi đây một chút, tôi đổi chăn rồi cùng em nghỉ ngơi.” An Nhĩ Tư vừa nói vừa cầm chăn đắp lên người Nhan Tử Dạ đề phòng cậu bị lạnh. Say đó tự mình thay đổi toàn bộ chăn nệm bị Nhan Tử Dạ làm dơ trong khi sinh đứa nhỏ.
Nhìn An Nhĩ Tư tất bật, lại nhìn ba quả trứng trong lòng, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Đổi xong, An Nhĩ Tư lại ôm Nhan Tử Dạ về giường, ba cục cưng được đặt ở chính giữa, hai người nắm lấy tay đối phương, đồng thời ôm ba cục cưng vào lòng.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quần thâm dưới mắt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ôn nhu nói: “Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng đứa nhỏ.”
“Ừm.” Vốn tới giữa trưa đã mệt rã rời, hiện giờ lại gây sức ép hơn hai giờ, Nhan Tử Dạ quả thực mệt mỏi. Có An Nhĩ Tư ở, cậu cũng yên tâm, nhắm mắt lại, không tới hai phút sau đã ngủ thiếp đi. Sau khi Nhan Tử Dạ ngủ, thấy ba cục cưng tựa hồ lại bắt đầu chuyển động, An Nhĩ Tư lập tức sờ sờ chúng, nhẹ giọng nói: “Mỗ ba đang ngủ, mấy đứa đừng quấy rầy, ngoan ngoãn ngủ đi, buổi tối cha sẽ chơi cùng mấy đứa.”
Tựa hồ nghe hiểu lời An Nhĩ Tư, ba quả trứng cư nhiên nằm yên bất động, ngoan ngoãn nằm dưới lớp chăn ấm áp, An Nhĩ Tư lại sờ sờ ba quả trứng, nhìn dáng vẻ say ngủ của Nhan Tử Dạ, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi cùng bốn cha con.
…
Hoàn Chương 138.