Gia chủ Cái Nhĩ cũng nhận được tin, ông lập tức chạy tới khu nhà của Nhan Tử Dạ. Trên đường, ông không ngừng hỏi quản gia: “Này rốt cuộc là chuyện gì, đang êm đẹp sao lại sinh non?”
Quản gia theo sát phía sau gia chủ Cái Nhĩ: “Cụ thể thế nào vẫn chưa rõ, chỉ nói sau khi Nhan thiếu gia ăn cơm trưa xong thì bắt đầu.”
“Cơm trưa hôm nay do ai chuẩn bị?”
“Là Tân Địch thiếu gia.”
“Tân Địch à? Kia hẳn không có vấn đề, bất quá ngày sinh dự tính vẫn còn vài ngày nữa, hiện giờ tự dưng lại sinh sớm, cũng không biết là Tiểu Dạ hay đám nhỏ có vấn đề. Ai nha, đúng là gấp chết tôi mà.” Gia chủ Cái Nhĩ rốt cuộc nhịn không được, lập tức sử dụng dị năng đẩy nhanh cước bộ. Quản gia cũng sử dụng dị năng đuổi kịp.
Bên Nhan Tử Dạ, sau khi được Tân Địch ôm về phòng thì cậu cảm thấy bụng không còn quá đau, dần dần cơn đau cư nhiên biến mất. Chẳng qua bụng dưới có cảm giác trì nặng xuống. Hơn nữa những thứ tràn ra ở phía sau càng lúc lại càng nhiều hơn, Nhan Tử Dạ cảm giác chiếc chăn lót dưới thân đã ướt sũng.
Lúc này nhân viên y tế đang khẩn trương giúp Nhan Tử Dạ kiểm tra, lúc thiết bị lạnh băng kia dán lên phần bụng Nhan Tử Dạ thì lập tức hiện ra số liệu. Nhân viên y tế vừa thấy thì cả kinh nói: “Quả thực muốn sinh rồi, ba quả trứng đều tiến vào kỳ thành thục.”
“Sao có thể, sáng hôm qua kiểm tra không phải vẫn chưa tiến vào kỳ thành thục à? Sao mới một ngày đã thành thục rồi?” Tân Địch túm lấy cánh tay nhân viên y tế, khẩn trương hỏi.
Vấn đề này nhân viên y tế cũng không rõ, nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Có lẽ kỳ sinh sản của bán thú nhân khác với giống cái nên đứa nhỏ trong bụng vương tử phi mới thành thục chỉ trong một đêm.” Chỉ có thể giải thích như vậy.
Tuy vẫn cảm thấy có chút không thích hợp nhưng Tân Địch chỉ có thể tạm thời tin tưởng, bất quá lại hỏi: “Kia hiện giờ nên làm gì?”
“Chuẩn bị một ít tinh hạch, trước lúc chào đời đứa nhỏ sẽ hấp thu một lượng lớn năng lượng từ mỗ ba, nhất định phải cung cấp đầy đủ năng lượng cho mỗ thể. Sau đó chúng ta chờ đứa nhỏ chào đời.” Nhân viên y tế thu hồi thiết bị kiểm tra, sau đó hỏi Nhan Tử Dạ: “Hiện giờ ngài còn đau không?”
“Không đau.” Nhan Tử Dạ lắc lắc đầu.
“Anh muốn thu thập ai hả? Tôi cảnh cáo anh, thử đụng vào một cọng tóc của chắt trai tôi xem, xem tôi có đánh anh không.” Đứa nhỏ còn chưa chào đời mà cháu trai mình đã muốn thu thập, gia chủ Cái Nhĩ bảo hộ chắt trai lập tức nhảy ra, nghĩ lại tình hình khi nãy, ông nói: “Nhất định là đám nhỏ cảm thấy có người muốn đả thương mỗ ba nên mới hủy đi thiết bị. Còn chưa sinh ra đã thông minh như vậy, không hổ là chắt trai tôi a.”
Càng nghĩ càng cảm thấy mình vừa nói ra chân tướng, gia chủ Cái Nhĩ liền lộ ra vẻ mặt tự hào.
Tân Địch phụ họa: “Rất có thể a.”
Tuy cảm thấy đứa nhỏ còn chưa chào đời đã biết bảo hộ mỗ ba có chút hoang đường, bất quá nghĩ tới Nhan Tử Dạ là tu yêu giả, An Nhĩ Tư cũng có chút tin tưởng.
Mắt thấy lại trôi qua thêm nửa giờ, viên tinh hạch thứ tư trong tay Nhan Tử Dạ cũng sắp hấp thu xong, thế nhưng thiết bị lại không thể tiếp cận Nhan Tử Dạ, căn bản không biết tình hình của cậu lúc này thế nào, An Nhĩ Tư rất lo lắng.
Hai nắm tay An Nhĩ Tư nắm chặt, gân xanh đều nổi lên, ngân quang trong mắt cũng lóe sáng, mắt thấy sắp nhẫn nại hết nỗi thì hồng quang trên người Nhan Tử Dạ biến mất. Đứa nhỏ đình chỉ hấp thu linh lực, mà viên tinh hạch trong tay Nhan Tử Dạ cũng bị hấp thu hoàn toàn.
“Ngừng rồi, thật tốt quá.” Tảng đá lớn trong lòng gia chủ Cái Nhĩ nháy mắt hạ xuống, những người khác cũng thở phào.
Nắm tay nắm chặt của An Nhĩ Tư cũng chầm chậm buông lỏng, ngân quang lóe sáng trong con ngươi cũng biến mất.
Nhan Tử Dạ kỳ thực cũng rất khẩn trương, tuy cậu nhắm mắt nhưng những lời nói chuyện của nhóm người vẫn nghe rất rõ. Lúc đứa nhỏ đình chỉ hấp thu linh lực, cậu cũng thở phào. Sau đó Nhan Tử Dạ cảm thấy bụng khẽ co giật một chút, phía sau căng ra, tựa hồ có thứ gì đó từ trong cơ thể trượt ra.
…
Hoàn Chương 137.