“Tiểu Dạ, bởi vì vương thất cản trở nên gia gia chỉ có thể tạm thời ngừng lại. Con yên tâm, gia gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhan gia như vậy.” Rõ ràng đã quyết không chết không thôi, thế nhưng lại vì hoàng thất đột nhiên nhúng tay mà gia chủ Cái Nhĩ không thể không tạm thời lùi bước. Đồng thời đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão trên người bị thương nặng cộng thêm bị tra tấn tới mức tinh thần sắp hỏng mất cũng được thả ra. Bởi vì sợ Nhan Tử Dạ tức giận, ông sốt ruột giải thích.
Nhan Tử Dạ hiểu được sự khó xử của gia chủ Cái Nhĩ, liền nói: “Gia gia, tôi hiểu mà. Hiện giờ Nhan gia cũng nhận đủ giáo huấn, tôi cũng hết giận. Sau này bọn họ cũng không gây thêm sóng gió gì được nữa, có cho bọn họ cũng không dám.” Lần này tổn thất thảm trọng, Nhan gia giống như bị cắn rớt một miếng thịt lớn, nhận được một bài học xương máu, mà đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão bị An Nhĩ Tư hạ ám chỉ tinh thần, một khi nảy sinh sát ý với Nhan Tử Dạ thì sẽ lập tức bị năng lượng phản phệ, nổ tan xác mà chết.
Nhan Tử Dạ cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa ngoài mặt nói buông tha nhưng không ai nói không thể ngầm hạ độc thủ a! Theo Nhan Tử Dạ biết, An Nhĩ Tư đã chậm rãi bài bố, hiện giờ Nhan gia phải dựa vào vương thất Ni Lạp Nhĩ mới có thể sinh tồn, nhưng nếu vương thất Ni Lạp Nhĩ ngay cả thân mình cũng lo không xong thì sao?
Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng không bởi vì chuyện này mà tức giận, gia chủ Cái Nhĩ cũng thở phào một hơi. Hiện giờ tình tự của Nhan Tử Dạ là quan trọng nhất, nhân viên y tế cũng có nói, bán thú nhân đang mang thai tuyệt đối không thể xúc động, chỉ cần cảm xúc tiêu cực một chút thôi cũng có thể sẽ ảnh hưởng tới đám nhỏ trong bụng. Vì thế hiện giờ gia chủ Cái Nhĩ đối xử với Nhan Tử Dạ hệt như đối xử với tiểu tổ tông.
Thấy Nhan Tử Dạ lại bắt đầu ngáp, An Nhĩ Tư ở bên cạnh lập tức đỡ cậu đứng dậy, nói: “Được rồi gia gia, hôm nay dậy khá sớm nên Tiểu Dạ hơi mệt, con bồi em ấy về nghỉ đã.”
“Mau đi đi.” Gia chủ Cái Nhĩ cười ha hả nhìn hai người rời đi, sau đó ông đặt lực chú ý lên người Tân Địch lưu lại.
“Gia chủ Mã Khắc Tân hiện giờ thế nào, cũng nhiều năm rồi chúng ta không gặp mặt, thực không ngờ Tiểu Dạ cư nhiên lại là người kế thừa dòng chính của gia tộc Mã Khắc Tân.” Gia chủ Cái Nhĩ cảm thán nói, lúc trước sở dĩ ông đáp ứng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ở cùng một chỗ, trừ bỏ An Nhĩ Tư kiên quyết, ông còn nhìn trúng tiềm lực của Nhan Tử Dạ. Hiện giờ tất cả đã không còn quan trọng, bỏ hết những điều khác, chỉ riêng thân phận bán thú nhân thôi đã đủ làm gia chủ Cái Nhĩ cảm thấy may mắn vì quyết định trước kia của mình.
“Tổ gia gia khỏe lắm, lúc tiểu tổ tông tổ chức hôn lễ, tổ gia gia sẽ tới.” Tân Địch mỗi ngày đều gọi cho Khắc Lỗ Tư báo cáo tình hình của Nhan Tử Dạ, mọi chuyện xảy ra, ông đều biết. Vốn lúc biết Nhan Tử Dạ chịu ủy khuất, Khắc Lỗ Tư đã định đích thân tới, cũng may Tân Địch nói với Nhan Tử Dạ, để cậu khuyên nhủ.
Nghe thấy Khắc Lỗ Tư muốn tới, gia chủ Cái Nhĩ cao hứng vỗ đùi nói: “Tốt, chờ ổng tới, tôi cùng ổng uống vài chén.” Gia chủ Cái Nhĩ cùng Khắc Lỗ Tư cũng coi là có chút giao tình, hiện giờ bởi vì Nhan Tử Dạ nên quan hệ của hai nhà lại càng thân thiết hơn.
Bên này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư còn chưa trở về phòng, còn cách khoảng một trăm mét thì Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm ứng được một luồng linh lực cường đại dao động từ trong phòng truyền ra. Nhan Tử Dạ vốn mệt mỏi rã rời lập tức lộ ra biểu tình nghiêm túc, thầm than một tiếng không tốt rồi nói: “An Nhĩ Tư nhanh lên, xảy ra chuyện rồi.”
Rất nhanh quần áo đã được đưa tới, thay một thân quần áo vừa vặn, một thiếu niên tinh xảo thanh thuần ra lò. Ánh mắt mờ mịt cùng bộ dáng lọng cọng khi đi đường, thỉnh thoảng lại tự vấp chân mình làm Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười.
‘Bịch’ một tiếng, thiếu nhiên lại vấp phải chân mình, ngã sấp xuống.
“Ha ha, tiểu thứ cầu, mi thật sự rất đáng yêu a.” Nhan Tử Dạ vui sướng bật cười, sau đó nghĩ tới gì đó, cậu cúi người nói với thiếu niên đang quỳ rạp dưới đất: “Hiện giờ mi đã biến hóa, cứ gọi tiểu thứ cầu như vậy không thích hợp lắm, đặt cho mi một cái tên đi, gọi là Nhan Tiểu Thứ đi. Tiểu thứ cầu màu đỏ, tên này dễ nhớ.”
Thiếu niên quỳ rạp dưới đất ngẩng đầu, ánh mắt tròn vo ngập nước lóng lánh nhìn Nhan Tử Dạ: “Tên, tên ta, là Nhan Tiểu Thứ?”
Lúc này Nhan Tử Dạ rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay xoa xoa đầu thiếu niên, cười nói: “Đúng vậy, mi theo họ ta, về sau gọi là Nhan Tiểu Thứ, là người của Nhan gia ta.” Nhan gia mà Nhan Tử Dạ nói chính là Nhan gia thuộc về riêng cậu.
“An Nhĩ Tư, anh cảm thấy tên này thế nào? Tên của Tiểu Hoa tôi cũng nghĩ sẵn rồi, là Nhan Tiểu Hoa, hai cái tên này thực không tồi.” Nhan Tử Dạ hỏi.
“Ừm, rất dễ nhớ.” An Nhĩ Tư mỉm cười gật gật đầu, nhìn Nhan Tử Dạ tươi cười sáng lạn cùng thiếu niên tóc đỏ quỳ dưới đất cũng đang mỉm cười thực vui sướng, anh cảm thất thực chói mắt.
…
Hoàn Chương 134.