Nhan Tử Dạ vừa mới quẹo qua góc quanh thì liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Tiểu Dạ, em đi đâu đó?” Đôi tay ôm Nhan Tử Dạ của An Nhĩ Tư vẫn còn run rẩy, anh chỉ mới ra ngoài một chốc, bảo Tân Địch hỗ trợ trông Nhan Tử Dạ, kết quả vừa đảo mắt hai người đã không thấy đâu. An Nhĩ Tư khẩn trương lập tức phái người đi tìm, tìm thật lâu vẫn không tìm được. Hơn nữa bởi vì lo lắng tới tia phóng xạ nên Nhan Tử Dạ không mang theo thông tấn khí, An Nhĩ Tư liên hệ không được, quả thực lo lắng không thôi.
“Thật xin lỗi, tôi bị lạc đường, không cẩn thận đi qua bên đại sảnh.” Nhan Tử Dạ cười ngượng.
Lúc ấy Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch đang đi thì đột nhiên Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút khát nước. Bên cạnh chỉ có một mình mình nên Tân Địch chỉ đành bảo Nhan Tử Dạ đứng tại chỗ chờ, mình thì chạy đi lấy nước. Kết quả đợi đến khi Tân Địch quay lại thì Nhan Tử Dạ đã không thấy tăm hơi, quả thực dọa Tân Địch sợ tới hồn vía lên mây, cũn may cậu tìm lại được, bằng không An Nhĩ Tư nhất định sẽ lột da cậu.
“Lần sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ lo lắng.” An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ nói.
“Ừm, sẽ không.” Nhan Tử Dạ cọ cọ tay An Nhĩ Tư, kỳ thực cậu cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, thân là tu yêu giả, Nhan Tử Dạ tuyệt đối không thừa nhận sự thật mình là kẻ mù đường.
“Chi chi.” Tiểu thứ cầu đang nằm trong túi áo An Nhĩ Tư, vừa thấy Nhan Tử Dạ thì lập tức nhảy lên bả vai cậu. Gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ đang lên án Nhan Tử Dạ bỏ lại nó một mình.
Nhan Tử Dạ để tiểu thứ cầu nhảy lên tay mình, cười cười nói: “Thực xin lỗi, sau này sẽ không quên mi.”
“Chi chi chi…” Tiểu thứ cầu nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ.
“Ta cam đoan a.” Nhan Tử Dạ chỉ còn kém không giơ tay lên thề nữa thôi.
Thấy An Nhĩ Tư vẫn còn khẩn trương nhìn mình, Nhan Tử Dạ cười nói: “Anh quên à, có ám vệ ở.”
An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, chậm rãi hướng mọi người dưới đài nói: “Cám ơn các vị đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi, tôi hi vọng mình cùng bầu bạn có thể hoàn hành nghi thức đính hôn dưới sự chứng kiến của mọi người.” Nói xong, An Nhĩ Tư nghiêng đầu nhìn Nhan Tử Dạ, trong mắt mang theo vô tận yêu thương, gương mặt cũng lộ ra ý cười ôn nhu.
‘Ba ba ba ba…’ Tiếng vỗ tay ở dưới đài vang lên, Tân Địch đứng phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lập tức đưa nhẫn qua.
Ở thế giới này, đính hôn cùng kết hôn giống như ở địa cầu, sẽ trao nhẫn cho nhau này nọ.
An Nhĩ Tư trước mắt bao người quỳ một gối xuống, sau khi hôn nhẹ mu bàn tay Nhan Tử Dạ thì cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương đỏ rực. Chiếc nhẫn này là An Nhĩ Tư tự mình thiết kế, tự mình làm ra, ở tinh tế, kim cương có rất nhiều, thế nhưng loại kim cương màu đỏ thì lại rất quý hiếm. An Nhĩ Tư đã tiêu phí rất nhiều công sức mới tìm được. Những loại kim cương bảo thạch khác, An Nhĩ Tư cảm thấy chúng không xứng tới Nhan Tử Dạ, chỉ có loại kim cương đỏ này có thể miễn cưỡng thích hợp đeo trên tay Nhan Tử Dạ.
Toàn trường đều thực im ắng, mọi người đều nín thở nhìn hai người trên đài, ngay lúc An Nhĩ Tư cầm nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út của Nhan Tử Dạ thì ở dưới đài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.
“Chờ một chút.” Âm thanh vang vọng trong đại sảnh im ắng phá lệ vang dội, mọi người sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt nhìn về phía chủ nhân âm thanh, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám cắt ngang nghi thức đính hôn của vương tử.
Chỉ thấy một giống cái tóc vàng khá tuấn mỹ tức giận hô lớn: “Chờ một chút, tôi cảm thấy thú nhân kia căn bản không xứng với vương tử điện hạ.”
…
Hoàn Chương 113.
_________________