Trong phòng bếp vương thất, An Nhĩ Tư thoăn thoắt xử lý nguyên liệu nấu ăn, bất quá nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ nhìn ra ánh mắt anh không có tiêu điểm. Động tác trên tay không hề ngừng nghỉ nhưng tâm tư không đặt trên mớ nguyên liệu kia.
Mình làm cha rồi, mình có huyết mạch, có hậu đại, hơn nữa hậu đại này còn có cả gen của Tiểu Dạ. Đó là một tâm tình thực kỳ diệu, An Nhĩ Tư không biết nên hình dung nó thế nào.
Từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không nghĩ tới việc có hậu đại của chính mình. Thế nhưng bất thình thình lại nói anh sắp làm cha rồi, một chút thời gian thích ứng cũng không có.
Nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có một đứa nhóc dùng âm thanh non nớt gọi mình là cha, gọi Nhan Tử Dạ là mỗ ba, khóe miệng An Nhĩ Tư liền nhịn không được nhếch lên, mỉm cười ngây ngốc.
Cũng may, bộ dáng này của anh không bị ai nhìn thấy, bằng không hình tượng ôn hòa nhã nhặn của anh sẽ bị phá hỏng.
Sau khi lật lật miếng thịt trong chảo vài lần, động tác của An Nhĩ Tư hơi khựng lại. Chậm đã, Tiểu Dạ tựa hồ không phải bán thú nhân chân chính, kia sao lại có thể mang thai?
Chẳng lẽ gen bán thú nhân trong cơ thể Tiểu Dạ đã hoàn thiện? Thế nên mới mang thai? Tựa hồ chỉ có cách giải thích này mà thôi.
An Nhĩ Tư không hề hay biết, mình cùng Nhan Tử Dạ đã có chung một suy nghĩ.
Làm xong bữa sáng, An Nhĩ Tư tự bưng tới trước mặt Nhan Tử Dạ.
Bởi vì linh lực lại một lần nữa bị hấp thu nên Nhan Tử Dạ không thể biền về hình người, chỉ có thể duy trì trạng thái bán yêu ngồi ở trên giường.
Sáng sớm hết kiểm tra lại tới biến thân, Nhan Tử Dạ sớm đã đói meo, vừa thấy thức ăn thì lập tức càn quét như giông tố. Phần ăn của năm người nháy mắt đã bị cậu xử lý xong.
Ăn xong, Nhan Tử Dạ nhận lấy khăn tay An Nhĩ Tư đưa qua xoa xoa miệng, sau đó hỏi: “Thịt hôm nay hình như không phải thịt cô lỗ thú, cũng không giống bất kì loại nào tôi từng ăn trước kia.”
Vị giác của Nhan Tử Dạ rất mẫn cảm, chỉ cần có chút khác biệt cậu sẽ nhận ra ngay. Tuy thịt hôm nay khá tương tự thịt cô lỗ thú nhưng càng non mềm hơn, hơn nữa lúc ăn vào bụng có cảm giác thực ấm áp.
Á Bá Lan đế quốc, gia tộc Ba Đức.
Lúc này gia chủ gia tộc Ba Đức đang phiền muộn ngồi trên sô pha, sắc mặt bầu bạn ngồi bên cạnh ông cũng âm trầm không kém.
“Này rốt cuộc là chuyện gì, không phải nói sẽ lựa chọn giống cái trong số các đại gia tộc gả cho vương tử à? Sao đột nhiên lại lòi ra vương tử phi, này bảo Hi Lạp nhà chúng ta làm sao bây giờ?”
Một giống cái tóc hoàng kim, bộ dáng phi thường tuấn mỹ nói với gia chủ Ba Đức: “Cha, con mặc kệ, vị trí vương tử phi kia là của con. Quốc vương cùng quốc hậu có phải đã điên rồi không, cư nhiên lại để một thú nhân làm vương tử phi.”
“Câm miệng.” Ba Đức nghe thấy con mình dám bất kính với quốc vương cùng quốc hậu thì lập tức phẫn nộ quát: “Cư nhiên dám bất kính, cậu chán sống rồi đúng không?”
“Cha.” Làm giống cái duy nhất của gia tộc Ba Đức, từ nhỏ tới lớn Hi Lạp vẫn luôn được nâng đỡ trong lòng bàn tay, lúc nói chuyện với cậu cha vẫn luôn thực nhỏ nhẹ, làm gì có khi nào lớn tiếng như vậy. Vì thế Hi Lạp cảm thấy thực ủy khuất.
“Việc này nếu quốc vương cùng quốc hậu đã đồng ý thì đã định rồi. Chúng ta chỉ cần tham gia hôn lễ của vương tử điện hạ là được. Chuyện kia hai người cứ coi như chưa từng phát sinh.” Nói xong, gia chủ Ba Đức đứng dậy đi về phía phòng sách.
Hi Lạp cắn răng, không cam lòng nhìn mỗ ba của mình: “Mỗ ba, này phải làm sao đây?”
Bầu bạn gia chủ Ba Đức ngồi xuống bên cạnh Hi Lạp, vỗ vỗ mu bàn tay đứa con: “Con à, chỉ là đính hôn thôi chứ đâu phải kết hôn. Hi Lạp nhà chúng ta xuất sắc như vậy, chỉ cần ngày đó con biểu lộ mình ra thì nhất định sẽ đạp đổ thú nhân kia xuống. Để vương tử nhìn thấy phong thái của con, chỉ cần vương tử chú ý cộng thêm con cố gắng thì vị trí vương tử phi không còn xa đâu.”
Ánh mắt Hi Lạp lóe sáng quang mang, hưng phấn nói: “Đúng, con chính là giống cái xuất sắc nhất đế quốc Á Bá Lan, thú nhân kia dựa vào cái gì dám tranh vị trí vương tử phi với con. Con nhất định sẽ làm vương tử say mê con, trở thành quốc hậu tương lai của đế quốc Á Bá Lan. Mỗ ba, người yên tâm đi, gia tộc Ba Đức nhất định sẽ vì con mà lần thứ hai chấn hưng.”
…
Hoàn Chương 110.