Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 1 Trọng sinh tinh tế – Botruyen
  •  Avatar
  • 120 lượt xem
  • 3 năm trước

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết - Chương 1 Trọng sinh tinh tế

Nhan Tử Dạ vẫn luôn nghĩ mình là cái tách trang trí trên bàn trà.

Vừa chào đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, vất vả trốn đông trốn tây, lần lần mò mò rốt cuộc tu luyện thành người, máu lười nổi lên liền trốn đi ngủ. Nào ngờ ngủ một giấc tỉnh lại thì trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một con yêu tinh là mình, tất cả tu giả cư nhiên biến mất không còn chút tung tích, cứ như đã hẹn trước với nhau, cùng bốc hơi khỏi nhân gian.

Sau đó, địa cầu biến hóa cực lớn, ô tô, máy bay lần lượt được đám người phàm thông minh chế tạo ra, Nhan Tử Dạ vừa thức tỉnh cứ như nhà quê lên tỉnh, thấy thứ gì cũng ngạc nhiên. Sau quá trình chậm rãi thích ứng cùng tìm tòi, Nhan Tử Dạ rốt cuộc phát hiện, bởi vì linh khí trên địa cầu ngày càng ít ỏi nên nhóm tu tiên giả khai mở không gian, toàn bộ chuyển đi, chỉ còn lại một mình Nhan Tử Dạ.

Linh khí trên địa cầu tuy ít, nhưng chỉ có một mình Nhan Tử Dạ, không có ai tranh đoạt nên cũng đủ tu luyện. Thế nên trải qua hơn trăm năm tu luyện không gián đoạn, Nhan Tử Dạ rốt cuộc luyện tới kỳ phi thăng. Vốn nghĩ địa cầu linh khí khô kiệt, không có ai phi thăng thì cũng không có nạn độ kiếp, kết quả Nhan Tử Dạ vừa mới cảm thấy may mắn thì đã bị thiên kiếp bổ xuống người.

Cửu tiêu thần lôi kiếp, là thiên kiếp mà ngay cả đại la kim tiên cũng chịu không nổi, huống chi là một con yêu xà ngay cả địa tiên cũng chưa đạt được. Cho nên, Nhan Tử Dạ thực bi kịch bị đánh tới hồn phi phách tán, ngay cả chút cặn cũng không còn.

Vốn nghĩ cứ vậy là xong đời, thật không ngờ lúc mở mắt ra, Nhan Tử Dạ cư nhiên tỉnh lại trong thân xác người khác.

Nhìn con dao cắm trước ngực cùng chiếc áo trắng đã bị nhuộm đỏ rực, Nhan Tử Dạ cảm thấy hỗn loạn không thôi, cảm giác đầu tiên là đau, cảm giác thứ hai vẫn là đau.

Nhan Tử Dạ nhịn đau, thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, cư nhiên có thể cảm nhận được, tuy chỉ còn sót lại một chút, nhưng có vẫn hơn không. Miễn cưỡng vận chuyện chút tinh khí hướng về phía miệng vết thương, cảm giác ấm nóng ập tới, Nhan Tử Dạ lập tức rút con dao trước ngực ra, máu từ miệng vết thương còn chưa kịp phun ra thì một tia sáng bạc đã lóe sáng, miệng vết thương lập tức khép lại.

Há miệng thở phì phò, đợi miệng vết thương khép lại không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ mới vịn thành bồn tắm muốn bò dậy. Kết quả dưới chân bị trợt một phát, cả người lại ngã xuống, cũng may trong bồn chứa đầy nước nên được giảm xốc không ít, cũng nhờ vậy mông mới không nở hoa.

Thật vất vả bò dậy, linh khí tiêu hao sạch sẽ cộng thêm mất máu quá nhiều, hai chân Nhan Tử Dạ run lẩy bẩy, cố đi tới trước gương, đập vào mắt là gương mặt trắng bệch như tờ giấy, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, mái tóc đỏ rực giống như mất hết chất dinh dưỡng mà khô xơ như rơm rạ, không còn sáng bóng. Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, đồng tử tan rả mệt mỏi không có tinh thần, sóng mũi cao thẳng, đôi môi vì mất máu mà tái nhợt, thậm chí có chút nứt nẻ.

“Thiếu gia, có thư.” Ánh mắt người máy quản gia đột nhiên lóe một tia sáng xanh.

“Mở ra.” Nhan Tử Dạ ngồi trên sô pha, người máy quản gia duỗi tay, một màn hình ánh sáng xuất hiện trên tay người máy. Một nam nhân trung niên để tóc dài, mặc đồng phục màu đen xuất hiện trên màn hình.

“Học viên Nhan Tử Dạ, trò đã bỏ học hai ngày, nếu ngày mai còn không tới lớp, tôi mặc kệ trò có phải thành viên Nhan gia hay không, đều cút ra khỏi học viện cho tôi.”

Hết câu, màn hình cũng biến mất, Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng.

Ai nha, đã quên mất chuyện nguyên chủ còn phải đi học, tuy không để tâm lắm nhưng nguyên chủ có vẻ rất vui sướng khi có thể tiến vào học viện Cách Lạp Tư, bởi vì người có thể tiến vào học viện này đều rất xuất sắc, đương nhiên, với thể chất hỏng bét của nguyên chủ, chỉ có thể dựa vào Nhan gia đi cửa sau.

Tuy địa vị Nhan gia ở đế quốc Ni Lạp Nhĩ rất cao, nhưng học viện Cách Lạp Tư hoàn toàn không để ý tới, bởi vì học viện này căn bản không thuộc quyền quản lý của đế quốc, đế quốc có muốn quản cũng không được.

Vì thế để Nhan Tử Dạ tiến vào học viện đã là trường hợp đặc biệt, nếu Nhan Tử Dạ thực sự trốn học quá ba ngày, học viện nhất định nói được làm được, chẳng chút cố kỵ khai trừ Nhan Tử Dạ, trước đó đã từng có tiền lệ.

Nguyên chủ sở dĩ trốn học cũng vì không dám đối mặt với cười nhạo cùng châm chọc của mọi người, nhưng Nhan Tử Dạ thì khác, cậu không phải nguyên chủ, nếu đã chiếm dụng thân thể người khác thì cũng nên đòi lại công bằng cho đối phương.

Hoàn Chương 1.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.