Sáng ngày hai mươi sáu tháng giêng, Đường chủ Thiên Giải đường Trần Thanh Thư
được lệnh xuôi dòng sông Hoài xuống Phân đàn Giang Tô.
Ngân Xuyên mỹ nhân nằng nặc đòi theo, viện cớ chưa từng được thưởng thức cảnh
đẹp ở Giang Nam. Bá Câu không dám làm mích lòng cháu cưng của Cô Lâu Ma Quân,
đành bấm bụng để nàng đi.
Thiên Vũ sợ trong thời gian chàng rời xa Tổng đàn, Bá Câu có hành động bất lợi
cho Kiếm Minh và võ lâm, nên giới thiệu đầu mối liên lạc với Thanh Hải thần
tăng.
Chàng mang theo cả Nhật Phi Hồ và đôi Thần Nhu. Dương Huệ Chi hớn hở, ríu rít
như chú chim non. Nếu không biết rõ, ai cũng tưởng nàng mới đôi mươi.
Đến ngã ba sông, nơi mà Hoàng Hà chia nhánh thành sông Hoài, Thiên Vũ thấy một
chiếc đại thuyền đang neo đậu bên bờ. Chàng thúc ngựa đến gần cao giọng hỏi :
– Bớ chủ thuyền, ta muốn mướn trọn một chuyến để xuống Giang Tô.
Một đại hán vạm vỡ mình trần, đầu đội nón rộng vành bước ra. Gã lễ phép nói :
– Bẩm quan nhân, thuyền này đang chờ nhận hàng đi Bột Hải, không thuộc tuyến
Sông Hoài.
Chàng nhận ra gã là Tần Lôi, đệ tử Thanh Long bang. Khu vực này nằm dưới sự
khống chế của Tử Vi môn nên thuyền của Thanh Long bang không thể treo cờ và
thêu bang kỳ.
Chàng mỉm cười bảo :
– Tần Lôi, ngươi không đi không được đâu.
Họ Tần biến sắc lùi lại, Thiên Vũ tung mình lên không, lộn ba vòng đã vượt qua
khoảng cách ba trượng, nhẹ nhàng đáp xuống mui thuyền, chàng hạ giọng nói nhỏ
:
– Ta là Phó bang chủ đây, vì muốn trà trộn vào Tử Vi môn nên mới hóa trang
thế này.
Tần Lôi thấy Thanh Long lệnh bài lấp lánh trong tay chàng, vui mừng khôn xiết
định quì xuống ra mắt. Nhưng một luồng lực đạo êm ái đã đỡ hắn lên. Họ Tần
đứng thẳng vòng tay thưa :
– Bẩm Phó bang chủ, lúc nãy vì thấy cô nương kia mặt áo tím của Tử Vi môn nên
không muốn chở, chứ thực ra thuyền này chưa hề nhận mối hàng nào.
Chàng đưa cho gã tấm ngân phiếu năm trăm lượng rồi bảo :
– Đây là tiền của Tử Vi môn, ngươi cứ nhận lấy, nếu có dư, mua thêm rượu ngon
để cùng ta đối ẩm.
Đa số những người sống bằng nghề sông nước đều khoái rượu, một phần là chống
lạnh, một phần vì muốn khuây khỏa nỗi nhớ thê nhi. Tần Lôi cũng vậy nên gã rất
phấn khởi, nhận lấy bạc rồi thét thuộc hạ bắc cầu đưa ngựa xuống. Thấy hai con
dã nhân lông vàng lo lớn, đám thuyền phu hoảng sợ, nhưng thấy mỹ nhân thản
nhiên nắm tay ác thú nên mới yên tâm.
Quán rượu ở ngay cạnh bờ sông, nên chẳng mấy chốc hơn mười vò rượu Phần Sơn
Tây đã được đem về. Biết chúng e dè Huệ Chi nên chàng giới thiệu :
– Đây là Ngân Xuyên mỹ nhân, nương tử của ta, các ngươi đừng ngại.
Bọn giáo đồ Thanh Long bang đồng sụp xuống :
– Chúng đệ tử bái kiến Phó bang chủ phu nhân.
Huệ Chi ngơ ngác không hiểu nhưng cũng xua tay :
– Chư vị bất tất phải đa lễ.
Thuyền dương buồm đi vào nhánh sông Hoài. Thấy đôi Thần Nhu cứ chỉ trỏ mấy vò
rượu, rồi nhìn chàng với vẻ van xin. Thiên Vũ bật cười bảo Phi Hồ :
– Lăng ca cho mỗi con một vò rồi đưa vào phòng.
Nhật Phi Hồ dù được xưng hô như huynh trưởng, nhưng trong lòng lão vẫn coi
chàng là chủ nhân. Họ Thương đã hai phen cứu mạng cho Lăng Thu, nên lão nguyện
suốt đời phò tá. Bọn Tần Lôi thấy hai con vật mừng rỡ chạy lại ôm lấy vò rượu,
miệng khọt khẹ? liên hồi cũng không khỏi bật cười.
Họ Tần đã dành phòng tốt nhất cho Phó bang chủ và phu nhân. Dù không sang
trọng nhưng rất sạch sẽ và rộng rãi, có cả nhà tắm riêng. Vào đến nơi, Huệ Chi
nhoẻn miệng cười :
– Thiếp không ngờ chàng còn là Phó bang chủ Thanh Long bang đấy.
Chàng bèn dìu nàng ngồi xuống giường rồi kể lại chuyện cứu tử Triệu bang chủ.
Đầu giờ Ngọ, Tần Lôi gõ cửa mời hai người ra khoang trước dùng cơm. Huệ Chi đã
thay bộ cung trang màu ngọc bích, trông càng thùy mị và thanh thoát. Họ Tần và
bọn thuyền phu hầu như không dám nhìn nàng hai lần, chỉ thầm khen Phó bang chủ
phu nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Gió xuân từ phía đông thổi về lồng lộng, trời vẫn còn lạnh, vì ngược gió nên
thuyền trôi rất chậm. Đầu bếp trên thuyền quyết làm hài lòng thượng khách nên
các món ăn đều ngon miệng. Tần Lôi được vinh hạnh ngồi ăn với Phó bang chủ,
lòng vô cùng phấn khởi, uống hết một vò năm cân mới chịu đầu hàng.
Đường từ Sơn Tây đến Hồng Trạch hồ dài hơn ngàn dặm. Ngày thứ mười chàng mới
đến nơi, cặp vào bến đò nơi bờ Nam. Tần Lôi nhất quyết neo lại để chờ chàng
trở lại. Thiên Vũ cáo từ hắn rồi lên bờ, đi thẳng đến Phân đàn Giang Tô ở bờ
đông Hồng Trạch hồ.
Gần trăm môn đồ Tử Vi môn nằm la liệt, chỉ có mười mấy người còn khỏe mạnh.
Chàng lập tức thăm mạch rồi viết dược phương cho chúng ra tiệm thuốc hốt về?
Trong khi chờ xem tác dụng của thuốc, chàng dẫn Huệ Chi lên ngựa dạo quanh hồ
để tìm cách xâm nhập. Lãnh Sương tiên tử Mộ Dung Uyển đã kể cho chàng nghe
rằng Hồng Trạch bà bà nuôi Bách Niên Cửu Vĩ Giải trong lồng sắt, thả xuống một
chiếc ao nhỏ thông với hồ. Ao này nằm ngay hoa viên cạnh phòng Bà bà, nhìn qua
cửa sổ là có thể quan sát được.
Cạnh bờ Nam hồ có một khách điếm bốn tầng rất sang trọng. Mang chiêu bài Giang
Tô Đại Khách Điếm. Chàng vào đấy đặt hai phòng thượng hạng rồi trở lại Phân
đàn gọi Nhật Phi Hồ và đôi Thần Nhu. Lão chưởng quầy thấy hai con dã nhân lông
vàng, sợ khiếp vía định mời quí khách đi chỗ khác mà ở, nhưng thấy sau lưng
Thiên Vũ là đàn chủ Tử Vi môn Tất Lập liền lập tức câm miệng.
Họ Tất nghe chàng dặn dò đôi câu rồi cáo từ. Chiều đến, chàng gọi tiểu nhị dọn
bàn ra lan can lầu rồi cùng Huệ Chi uống rượu, thưởng thức cảnh đẹp của hồ
Hồng Trạch lúc hoàng hôn. Từ trên lầu ba nhìn xuống, thấy cỏ quanh bờ xanh
biêng biếc, hàng liễu rũ tóc soi bóng mình trên mặt nước. Thoáng đâu đây mùi
hương của hoa đào, hoa lý ngạt ngào hòa trong ngọn gió xuân tươi mát. Cảnh vật
này gợi nhớ tới bài thơ Xuân Chí của Giả Chí đời Đường.
Thiên Vũ nâng chung, dõi mắt về chốn trời xa thẳm khẽ ngâm :
“Thảo sắc thanh thanh liễu sắc hoàng
Đào hoa lịch loan lý hóa hương
Đông phong bất vị xuy sầu khứ
Xuân nhật thiên trang nha hận trường”.
Huệ Chi biết chàng nhớ đến những người thân và mối phụ thù, nàng bỗng nhớ ra
một điều :
– Tướng công. Theo như chàng nói thì chắc Yến Vân đại tỷ đã lâm bồn?
Thiên Vũ gật đầu :
– Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ hận không có cánh mà bay về gặp con thơ.
Huệ Chi cười bảo :
– Chàng đừng lo, lúc đi thiếp nói Bá Câu rằng sẽ ở lại Giang Nam xem phong
cảnh ít lâu rồi mới trở về Tổng đàn, chúng ta bắt được Cửu Vĩ Giải xong, lập
tức lên đường về Cối Kê. Cùng lắm thì không về Tử Vi môn nữa, mà sẽ công khai
thách đấu với Bá Câu.
Thiên Vũ không khỏi thán phục hào khí của mỹ nhân. Chàng giả đò trêu ghẹo :
– Không chừng Bá Câu thấy sau lưng ta có năm mỹ nhân tuyệt sắc và thần dũng
như các nàng, liền vỡ tim ra mà chết vì sợ hãi.
Huệ Chi xấu hổ liếc chàng với ánh mắt sắc như dao. Chuyện trò đến đầu canh
một, hau người vào phòng bàn kế hoạch ngày mai.
Sáng hôm sau, chàng cỡi ngựa đến Phân đàn để xem bệnh tình bọn môn nhân.
Tất Lập mặt mày hớn hở bước ra tán tụng :
– Trần hộ pháp quả là Hoa Đà tái thế, tấc cả đều đã bớt sốt và có thể ăn cháo
được. Chàng vào trong xem qua, viết thêm một toa thuốc nữa rồi trở lại khách
điếm.
Chiều đến, Huệ Chi mướn một chiếc thuyền con cùng Thiên Vũ chèo một mạch hướng
về cư ngụ của Hồng Trạch bà bà. Nàng sinh trưởng cạnh Hoàng Hà nên rất thông
thạo nghề sông nước. Thiên Vũ cũng chẳng kém gì. Cách đảo một dặm đã gặp toán
thuyền tuần tra. Trước đó, Thiên Vũ đã nhảy xuống nước nấp bên mạn thuyền. Huệ
Chi cố tình mặc bộ y phục màu tím.
Nàng cao giọng bảo chúng :
– Ta là Ngân Xuyên mỹ nhân, hộ pháp Tổng đàn Tử Vi môn, nhân dịp đến Giang Tô
nên ghé thăm Bà bà.
Quan hệ giữa Bà bà và Bá Câu rất mật thiết nên bọn thủ hạ Hồng Trạch hồ đều
biết tiếng nàng. Chúng cất lời chào rồi mời nàng đi tiếp.
Trời đã sụp tối, thuyền vừa cặp bờ, Thiên Vũ lặn một hơi, trồi lên ẩn mình
trong bụi lau rậm rạp. Hồng Trạch bà bà nghe nói cháu gái cưng của Cô Lâu Ma
Quân đến chơi, mừng rỡ chạy ra tiếp khách. Bà bà năm nay tuổi đã lục tuần
nhưng nhờ thường xuyên uống máu Bách Niên Cửu Vĩ Giải, nên giữ được tuổi xuân,
bề ngoài chỉ như mới bốn mươi, dáng vẻ phong lưu tha thướt.
Huệ Chi nghiêng mình tán tụng :
– Tiểu muội nghe hai chữ Bà bà tưởng đại thư tóc bạc da mồi, ngờ đâu là một
nữ nhân còn đầy phong vận.
Bà bà nghe nàng gọi mình là đại thư và khen mình trẻ trung, lòng khoan khoái
liền đáp lễ :
– Dương muội quá lời, nhan sắc của Ngân Xuyên mỹ nhân từ lâu được xưng tụng
là đệ nhất hồng nhan, ta nào có đáng gì?
Huệ Chi đến bên vuốt ve mái tóc đen nhánh của Bà bà rồi nói :
– Nhưng chỉ hơn hai mươi năm nữa, dung nhan tiểu muội không bằng một nửa của
đại thư.
Bà bà tự nhủ nàng nói thật nên rất đắc ý. Huệ Chi nhìn quanh rồi bảo :
– Chẳng lẽ đại thư không dẫn tiểu muội đi một vòng để tham quan các kiến trúc
trên đảo hay sao?
Bà bà hớn hở đưa nàng vào trong, giới thiệu các sảnh, viện, hoa viên. Phải
công nhận Bà bà có khiếu thẩm mỹ tinh tế, các công trình đều rất đẹp, trang
hoàng lộng lẫy nhưng không phàm tục. Trong lúc đó, Thiên Vũ lặng lẽ bơi đến
nơi nuôi linh vật.
Nhờ đã được Lãnh Sương chỉ dẫn nên chàng dễ dàng tìm được động khẩu của hang
ngầm dẫn đến ao. Ngay cửa hang là một cửa sắt với những chấn song to bằng cổ
tay. Chàng vận thần công vào tiểu đao rồi ấn mạnh vào chấn song. Lập tức cắt
đứt từng cây một. Thấy ba song là vừa đủ, chàng dắt đao vào lưng rồi ra sức bẻ
cong sắt chui vào.
Đoạn đường ngầm đến ao dài hơn năm trượng, cuối đường là một hàng song sắt
nữa. Lần này chàng chỉ cắt có một song rồi lấy túi lưới sau lưng mở ra. Trong
lưới là một con cá chép đỏ tươi. Đây chính là món ăn khoái khẩu của Cửu Vĩ
Giải.
Cữu Vĩ Giải thực ra chính là một con thuồng luồng có cái đầu to bằng trái dưa.
Thấy mồi ngon liền đưa vòi ra bắt. Màn nước tối đen nhưng nhờ công lực thâm
hậu, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, Thiên Vũ vẫn nhìn thấy mờ mờ. Chàng
lùi lại, con vật ham mồi liền chui ra khỏi song sắt, qua chỗ mà chàng mới mở.
Chiếc túi lưới trong tay Thiên Vũ lập tức chụp lấy con vật. Chàng cột lại rồi
bơi trở ra núp dưới mạn thuyền.
Lát sau, Bà bà tiễn Huệ Chi đến tận bờ hồ và dặn dò :
– Ngày mai, nếu công việc đã xong, Dương muội nhớ rủ Trần hộ pháp đến đây cho
đại thư được diện kiến.
Huệ Chi dạ rất ngoan rồi tung mình xuống thuyền, thấy túi lưới nằm lù lù trong
khoang, biết Thiên Vũ đã đắc thủ, nàng cao hứng chèo nhanh. Khi qua khỏi phòng
tuyến bảo vệ, Thiên Vũ trèo lên thuyền, mau chóng thay y phục rồi phụ lực với
Huệ Chi đưa thuyền đi như tên bắn. Cặp bờ Nam, hai người lướt qua tường khách
điếm, tung mình mấy lượt đã đến tầng ba, đi thẳng vào phòng.
Thiên Vũ tắm rửa xong, nhờ Lăng Thu cảnh giới rồi khêu sáng đèn, nhắm vào điểm
giữa hai mắt linh vật, búng một đạo chỉ phong, Cửu Vĩ Giải lập tức ngất đi.
Chàng cởi túi lưới, tìm chiếc xúc tu thứ chín, có mầu sậm hơn rồi lấy tô sứ
lớn bảo Huệ Chi hứng vào. Chàng dùng tiểu đao cắt đầu xúc tu, một dòng máu
hồng lợt tanh tưởi chảy ra, gần đầy tô là không còn một giọt. Thiên Vũ đam
ngập tiểu đao vào huyệt Mi Tâm của con vật. Cửu Vĩ Giải dãy dụa mấy cái rồi
chết ngay.
Chàng rọc ngược lên trên, sẻ đôi đầu nó rồi dùng tay móc ra một viên nội đơn
bằng trái long nhãn, tuyền một màu đen nhánh và óng ánh như hắc ngọc. Bỏ Viên
nội đơn vào miệng, chàng bưng tô máu uống cạn, lên giường xếp bằng tĩnh tọa.
Huệ Chi lo lắng quan sát tình lang. Chừng hai giờ sau, một màn sương màu vàng
kim rực rỡ xuất hiện bao quanh người và nâng chàng khỏi mặt giường nửa thước.
Huệ Chi biết công lực chàng đã đến mức đăng phong tọa cực, lư hỏa thuần thanh
nên mừng đến sa lệ. Một khắc sau, Thiên Vũ xả công, mở mắt nhìn ái thê tươi
cười bảo :
– Kim Thân thần công của ta đã đến tầng thứ sáu, không còn phải sợ Bá Câu
nữa.
Huệ Chi âu yếm gật đầu, lấy y phục mới rồi giúp chàng thay áo. Nhật Phi Hồ
nghe tiếng trò chuyện đẩy cửa bước vào chúc mừng Thiên Vũ rồi chỉ xác Cửu Vĩ
Giải nói :
– Thần vật không nên bỏ uổng, để ta đem xuống bếp xào một dĩa lớn uống mừng
Vũ đệ tăng tiến công lực.
Chàng tán thành nhưng dặn gã phải cẩn thận. Lăng Thu suy nghĩ rồi dùng đao cắt
con vật ra, để không ai biết đó là thịt giải. Hơn khắc sau, gã bưng dĩa thịt
giải xào và vò rượu lên đến. Ba người vui vẻ nhâm nhi.
Thiên Vũ biết món này rất bổ nên ép Lăng Thu và Huệ Chi ăn cho hết. Chàng cũng
nhắm thử vài miếng, thấy ngon miệng liền khen Lăng Thu :
– Ai ngờ Nhật Phi Hồ còn là tay thánh thủ về chuyện nấu nướng.
Ăn uống, dọn dẹp xong, Huệ Chi rót trà cho hai người tráng miệng. Lăng Thu tối
nay uống rượu hơi nhiều nên liền cáo say về ngủ. Thịt Cửu Vĩ Giải có tính
dương lại được mấy chung rượu Thiệu Hưng dẫn hỏa nên chẳng mấy chốc cơ thể Huệ
Chi nóng bừng, đôi mắt phượng long lanh, tình tứ.
Thiên Vũ đã học y kinh nên hiểu được diễn biến trong người nương tử. Chàng
bước đến hôn vào đôi môi đang kháo khát. Huệ Chi run rẩy nhận lấy rồi lần mở
dây lưng trượng phu. Bóng nàng in lên vách như pho tượng mỹ nhân tuyệt mỹ.
Những sợi tơ vàng óng trên da Huệ Chi óng ả dưới ánh đèn, mùi u hương tỏa thơm
ngát.
Sáng ra, Thiên Vũ lại đến Phân đà Giang Tô, bọn môn nhân đã khá hơn, đi lại
được nhưng cơ thể yếu ớt, không đánh đấm vào đâu được. Chàng viết toa thuốc
trao cho họ Tất rồi bảo họ :
– Bệnh này không làm chết người nhưng điều trị rất lâu. Phân đàn chủ cứ theo
toa thuốc này cho anh em uống và tịnh dưỡng trong vòng hai tháng sẽ khỏi bệnh.
Bổn hộ pháp không thể ở lại được nữa, xin cáo biệt.
Chàng về đến khách điếm thì Huệ Chi và Phi Hồ đã sẵn sàng lên đường. Lăng Thu
cùng đôi Thần Nhu sẽ theo thuyền Thanh Long bang về Lạc Dương chờ đợi. Ở đây
có căn cứ mật của Kiếm Minh. Còn chàng và Huệ Chi sẽ cải trang rồi ngày đêm
kiêm trình về Cối Kê.
Nhật Phi Hồ móc túi bảo bối, trao cho chàng hai chiếc mặt nạ da người rất tinh
xảo. Gần đây, Huệ Chi thường bắt chàng phải lộ mặt thật lúc ái ân, nên lớp hóa
trang Chung Nam sơn chủ chỉ gắn hờ, rất dễ gỡ ra.
Rời khách điếm được vài dặm, thấy cạnh đường có một khu rừng vắng vẻ, hai
người rẽ ngựa vào rồi thay đổi dung mạo. Huệ Chi soi mặt vào chiếc gương đồng
nhỏ cười bảo :
– Mai sau thiếp già đi cũng sẽ xấu xí thế này.
Thiên Vũ nhìn lại, thấy mỹ nhân đã biến thành một phụ nữ tuổi độ bốn mươi,
không xấu nhưng thô kệch, nàng đưa gương cho chàng soi để thấy được khuôn mặt
dữ tợn của một tay cường đạo với đôi lông mày chổi xể rậm rạp. Họ nhìn nhau
cười vang rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Trong hai ngày đã đến cánh rừng phong trên dãy Côn Sơn, Thiên Vũ kể lại cuộc
gặp gỡ Chung Nam sơn chủ và Trần Bạch Lan cho Huệ Chi nghe. Nàng khúc khích
cười bảo :
– Tướng công có được bao nhiêu chung máu là có bấy nhiêu vợ đẹp.
Chàng không đáp, thúc ngựa phi nhanh xuống núi. Nhờ ngựa của Huệ Chi cũng
thuộc nòi tuấn mã nên mười tám ngày sau, phủ thành Hà Nam hiện ra trước mặt.
Người ngựa đều mệt mỏi, họ đành phải tìm nơi nghỉ chân. Đến khách điếm thứ tư,
chàng mới thuê được một phòng, Thiên Vũ lấy làm lạ nên tắm gội xong, rủ ái thê
đi dạo một vòng xem xét.
Đi ngang ngôi nhà lớn hai tầng có tên An Khánh đệ nhất tửu lâu, thấy bên trong
có hơn trăm khách giang hồ, đao kiếm kè kè. Chàng cùng Huệ Chi bước vào. Tiểu
nhi thấy khách nhân thân hình cao lớn, mặt mũi dữ dằn vội khúm núm mời vào một
bàn cạnh phía tường bên tả, ngay bên cửa sổ thoáng mát. Chàng hài lòng gọi mấy
món đắt tiền và một vò Trúc Diệp Thanh lâu năm.
Huệ Chi ân cần bới cơm và ép chàng phải ăn thật nhiều. Bảy ngày nay ăn toàn
lương khô nên giờ đây hai người ăn rất ngon miệng. Hết chén thứ tư, Thiên Vũ
buông đũa bắt đầu uống rượu. Huệ Chi cũng ráng ăn nhanh mấy miếng cuối cùng để
bồi tiếp cho trượng phu vài chung. Quán đã chật ních người, không còn bàn nào
trống, tiểu nhị chạy mướt mồ hôi nên không để ý có khách vào.
Người này tuổi trạc đôi mươi, mặt mũi anh tuấn đoan chính nhưng đen như trôn
chảo. Gã đứng nhìn quanh muốn tìm cho mình một chỗ ngồi. Nhận ra Đoạn Sơn
Quyền Mạnh Khôi, người đã tham gia cuộc đả lôi đài giành Sở Phi Hương ở Tây
An, Thiên Vũ đứng lên cất tiếng gọi :
– Mạnh thiếu hiệp, xin mời ngồi chung cho vui.
Họ Mạnh đương nhiên không biết chàng là ai nhưng cũng bước đến vòng tay hỏi :
– Đại huynh là cao nhân phương nào sao biết tiểu đệ?
Chàng kéo gã ngồi xuống rồi nói :
– Tại hạ là Dương Tế, quê Hồ Nam, năm ngoái có đến xem cuộc đả lôi đài ở Sở
gia trang, được thưởng thức thần quyền của thiếu hiệp, lòng rất khâm phục nên
nhớ mãi. Chẳng hay thiếu hiệp vì sao lạc đến chốn này?
Mạnh Khôi dù chẳng thể nhớ ra mình có gặp người ngày chưa, nhưng nghe đối
phương hết lời tán tụng, khoan khoái đáp :
– Tha hương ngộ cố tri. Chẳng lẽ đại huynh đại tẩu mới đến đây nên không biết
gì ư?
Thiên Vũ lắc đầu :
– Phu thê tại hạ khiêm trình ngày đêm từ Giang Tô về Cối Kê thăm phụ mẫu, nửa
tháng nay không hề ghé qua khách điế, trà lâu nên chẳng biết đại sự gì đang
chấn động giang hồ.
Tiểu nhị đã kịp đem thêm chén đũa thức ăn. Mạnh Khôi rót đầy ba chung nâng lên
mời. Cạn chén xong, gã ra vẻ thông thạo :
– Môn chủ Tử Vi môn không hiểu vì cớ gì gởi thơ khiêu chiến với Thiếu Lâm tự,
hẹn giờ Ngọ ngày mai sẽ kéo quân đến. Cũng vì vậy mà tiểu đệ cùng hàng ngàn
hào kiệt tứ xứ tự hội về đây để xem long tranh hổ đấu.
Thiên Vũ hồ hởi nói :
– Vậy sáng mai, phiền thiếu hiệp hướng dẫn phu thê tại hạ lên Tung Sơn để
chiêm ngưỡng sự cố hiếm có này.
Mạnh Khôi nhận lời, cùng chàng chén thù chén tạc. Đến giữa canh một thì gã đã
say mèm, đứng dậy cáo từ. Lát Sau, Thiên Vũ và Huệ Chi cũng trở lại khách
điếm.
Về đến phòng, Huệ Chi cười bảo :
– Anh chàng họ Mạnh này tuy đen đúa nhưng cũng là tay hảo hán trung trực,
trượng nghĩa.
Tiểu nhị bưng trà lên, hai người vừa uống trà vừa bàn chuyện Thiếu Lâm. Thiên
Vũ lộ vẻ băn khoăn :
– Nương tử! Ta e rằng việc phái Thiếu Lâm ra tay tiêu diệt ba mươi sát thủ đã
bị phát giác nên mới có trận chiến này. Nhưng không hiểu lão dựa vào điều gì
mà dám đem quân đến tận cửa chùa khiêu chiến.
Ngân Xuyên mỹ nhân giật mình bảo :
– Chẳng lẽ Chiêu Hồn chân nhân Dương Hùng đã luyện xong Thập Bát Cương Thi và
đã xuống núi liên thủ với Bá Câu?
Chợt nhớ chàng không biết Dương Hùng là ai, Huệ Chi nói tiếp :
– Thiếp chưa kể cho tướng công nghe việc Thúc công là Cô Lâu Ma Quân Dương
Lam có một nam tử tên gọi là Dương Hùng. Người này tính tình cổ quái, tàn ác,
chỉ thích chuyện ma quỉ, gần gũi với xác chết, không nghĩ đến chuyện vợ con.
Thúc công về già, tính tình thay đổi, hối hận hành vi của mình ngày xưa, không
muốn con mình bước theo vết xe cũ. Ngờ đâu Dương Hùng lại lén học trộm môn
Cương Thi thần công trong pho Cô Lâu chân kinh. Khi Thúc công phát giác thì đã
muộn, liền nổi giận đòi giam chặt con trai trên núi Cô Lâu ở ngoại thành Ngân
Xuyên. Dương Hùng không chịu, định tự sát. Thúc công đành phải giao ước với
hắn là khi nào luyện thành Thập Bát Cương Thi mới được xuất hiện trên giang
hồ. Dương Hùng ưng thuận, chỉ quanh quẩn ở Ngân Xuyên, chế tạo Cương Thi. Hai
mươi năm trước, gã tình cờ cứu được Tình Ma Mễ Hồng. Hai người cũng hiểm độc
như nhau nên rất tương đắc, cùng hoạch định kế sách xưng bá võ lâm. Dương Hùng
khẩn cầu Ma quân nhận Mễ Hồng làm đệ tử. Vì rời giang hồ đã lâu nên Thúc công
không biết con người anh tuấn ấy lại là kẻ bại hoại nhất và công địch của võ
lâm. Sau khi học xong kiếm pháp và nội công, Mễ Hồng trở lại thân phận thứ hai
của mình là Triệu Bá Câu.
Thiên Vũ hỏi lại :
– Võ công của Chiêu Hồn chân nhân như thế nào?
Huệ Chi đáp :
– Thiếp chỉ nghe nói thân thể gã cứng rắn như thép, đao kiếm tầm thường không
xâm phạm nổi. Còn các Cương Thi cũng vậy, chắc không bằng Dương Hùng nhưng
mười móng tay tẩm độc rất lợi hại.
Thiên Vũ nhận ra cuộc chiến với Tử Vi môn sẽ rất khốc liệt và khó khăn. Chàng
thầm lo lắng cho ái thê. Bỗng nhớ đến một vật, liền mở bọc hành lý lấy ra gói
nhỏ, đặt lên bàn cười bảo :
– Ta đã có Kim Thân thần công hộ thể, nàng hãy nhận lấy Thiên Tầm Ma Y để giữ
mình.
Huệ Chi tưởng chàng đã trao cho Đồng Kỳ Xương nên không hỏi đến, ngờ đâu chàng
vẫn còn giữ bên mình. Nàng hiếu kỳ mở ra xem, thấy áo lụa Thiên Tầm màu vàng
óng ánh, nhẹ nhàng và có thể co dãn được. Nàng e lệ liếc Thiên Vũ rồi cởi áo
mình để mặc thử bảo y. Chàng tủm tỉm cười chiêm ngưỡng. Bảo y mềm mại bó sát
thân trên như một lớp da thứ hai, những đường cong tuyệt mỹ vẫn lộ ra nguyên
vẹn vẻ khêu gợi vốn có. Huệ Chi thấp hơn Thanh Sa Chân Quân nên áo Thiên Tầm
che kín cả bụng dưới. Thiên Vũ nói đùa :
– Bảo y rất đẹp nhưng nương tử đừng mặc khoe với ai ngoài ta ra.
Huệ Chi xấu hổ cởi áo bỏ vào bọc hành lý của mình rồi bước đến gỡ lớp mặt nạ
của chàng ra. Đó là dấu hiệu mời gọi một cuộc ái ân cháy bỏng, để bù đắp cho
hơn nửa tháng kiêm trình cực nhọc.
Đầu giờ Thìn sáng hôm sau, đôi uyên ương thức giấc, tắm gội xong xuống tầng
dưới dùng điểm tâm. Chừng vài khắc, Mạnh Khôi y hẹn bước vào. Thiên Vũ mời gã
cùng ăn. Lát sau Huệ Chi trở lại phòng thu xếp hành lý rồi cả bọn đi về hướng
Tung Sơn.
Từ phủ thành đến chân ngọn Thiếu Thất chỉ chừng bốn mươi dặm, giữa giờ Tỵ đã
đến nơi. Trên đường tấp nập ngựa xe của quần hào. Một số có giao tình với
Thiếu Lâm nên lên trợ chiến, số còn lại chỉ đến để được dự khán cuộc chiến mà
họ nghĩ rằng sẽ kinh thiên động địa. Uy danh Thiếu Lâm tự lẫy lừng đã mấy trăm
năm, còn Triệu Bá Câu là bậc niễu hùng mạnh nhất võ lâm đương thời. Như vậy võ
công của Bá Câu không thể nào kém cỏi được. Hơn nữa, họ còn muốn chứng nghiệm
lời đồn đại bấy lâu rằng Bá Câu chính là Tình Ma Mễ Hồng, truyền nhân của Cô
Lâu Ma Quân.
Những nhà tiều phu, nông dân ở chân núi Thiếu Thất được một phen phát tài nhờ
giữ ngựa, xe cho quần hùng. Mạnh Khôi có vẻ quen thuộc vùng này. Gã dẫn Thiên
Vũ và Huệ Chi vào một sơn trang ở cách chân núi nửa dặm. Gia nhân trong trang
đối với gã rất cung kính. Huệ Chi mỉm cười khen gã :
– Mạnh thiếu hiệp là bậc thiếu niên anh hùng, đi đến đâu cũng được người kính
trọng.
Mạnh Khôi quay sang bắt gặp nụ cười mê hoặc và ánh mắt nhiếp hồn của nàng,
sững sờ khen thầm :
– Dương đại tẩu mặt mũi thô kệch nhưng ánh mắt, nụ cười quyến rũ lạ lùng.
Ba người lên đến sân chùa đã thấy hơn ngàn hào kiệt đứng đầy. Họ chào hỏi nhau
và bàn tán rất huyên náo. Các tăng lữ đều trang bị giới đao, tràng hạt, thiền
trượng, gương mặt nặng nề, nghiêm trọng. Gần đến giờ Ngọ, Đại Hồng Chung trong
Đại Hùng bảo điện ngân lên chín tiếng vang rền. Cửa điện rộng mở, một lão tăng
râu dài tới rốn và hơn hai chục tăng nhân xuất hiện.
Họ chính là Tuệ Không đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm tự và các cao tăng của
Đạt Ma đường, La Hán đường. Tuệ Không bước ra thềm, đưa tay lên ngực nói với
quần hùng :
– A di đà Phật! Lão nạp vô cùng cảm kích trước thịnh tình của chư vị anh
hùng. Nhưng cuộc chiến hôm nay quan hệ đến thanh danh ngàn năm của Thiếu Lâm
tự. Chỉ có đệ tử Thiếu Lâm mới được tham gia. Xin chư vị thí chủ cứ đứng ngoài
làm trọng tài. Lão nạp rất biết ơn.
Cả ngàn người đều nghe rõ mồn một. Các đệ tử tục gia Thiếu Lâm đứng chung một
nhóm, chờ cơ hội ra tay. Chưa đầy nửa khắc sau, chân núi vọng lên tiếng trống
vang dội, quần hào đồng thanh nhìn xuống sơn đạo, thấy lá đại kỳ Tử Vi môn to
bằng mảnh chiếu, phất phới bay trong tay một đại hán có thân hình khôi vĩ.
Theo sau là mười cái trống lớn. Tiếp đó là hai chiếc kiệu phủ sa tím mỏng, dẫn
đầu là một đoàn tử y võ sĩ độ trăm người.
Quần hùng đứng dạt sang, chừa đường cho đoàn nhân thủ Tử Vi môn tiến vào.
Triệu Bá Câu và một đạo nhân gầy gò bước ra khỏi kiệu. Họ Triệu hôm nay mặc
bạch bào, lưng đeo trường kiếm trông rất đường bệ, đáng bậc tôn sư. Người kia
mặc đạo bào vàng, trước ngược có thêu hình bát quái, mặt nhợt nhạt như xác
chết trôi, nhưng đôi mắt dài nhỏ loang loáng hàn quang, đầy vẻ yêu tà.
Bá Câu cười khanh khách vòng tay nói :
– Hôm nay bổn tòa đến đây để xem thần công của Thiếu Lâm có đúng như lời
truyền tụng hay không?
Tuệ Không đại sư vẫn trầm tĩnh niệm phật :
– A di đà Phật! Trước mặt anh hùng thiên hạ, lão nạp mong Triệu thí chủ thành
thật trả lời, thí chủ có phải là truyền nhân của Cô Lâu Ma Quân không?
Bá Câu thản nhiên đáp :
– Đúng vậy! Còn gì nữa không?
Quần hùng nghe lão công nhận đều chấn động tâm thần, xôn xao hẳn lên. Tuệ
Không đại sư vận thần công Sư Tử Hống hỏi tiếp :
– Như vậy sát thủ sứ giả cũng là đệ tử của thí chứ?
Bá Câu ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Không sai, nhưng bổn tòa cũng muốn đại sư xác nhận, cách đây hơn tháng có
cho cao thủ tận diệt ba chục sứ giả hay không?
Tuệ Không gật đầu :
– Sát Thủ hội đã trở thành công địch của võ lâm nên ai cũng có quyền tiêu
diệt, lão nạp không phủ nhận.
Bá Câu đằng đằng sát khí nói :
– Nếu vậy thì sao phái Thiếu Lâm không kéo quân đến Ninh Hạ mà truy sát Cô
Lâu Ma quân đi? Nghề giết mướn đã có từ thời chiến quốc. Kinh Kha, Chuyên Chử,
chẳng phải là sát thủ đấy sao? Hôm nay, bổn tòa muốn lĩnh giáo mấy chiêu tuyệt
học, xin đừng dài dòng vô ích.
Chưởng môn Phương trượng từ tốn hỏi lại :
– Phương thức tỷ đấu thế nào xin thí chủ dạy bảo?
Thấy Tuệ Không định lực vững như núi Thái, không hề có sắc giận, Bá Câu chột
dạ thầm nghĩ :
“Lão trọc này quả là đáng sợ, ta không thể coi thường.”
Không hổ là tay gian hùng kiệt xuất, Bá Câu đổi giọng ôn hòa, vòng tay nói :
– Đa tạ đại sự đã có lòng nhân nhượng, bổn tòa mạo muội đề nghị song phương
sẽ so tài ba trận. Trận thứ nhất xin được lãnh giáo La Hán tiểu trận. Trận thứ
hai, thứ ba đơn đấu. Nếu phe bổn tòa thua sẽ bỏ qua việc Thiếu Lâm sát hại ba
mươi đệ tử. Còn nếu Tử Vi môn may mắn dành phần thắng, chỉ yêu cầu Thiếu Lâm
tự từ nay không đụng chạm đến bổn môn nữa.
Điều kiện có vẻ đơn giản nhưng rất thâm độc. Bá Câu muốn nhân dịp này loại lực
lượng Thiếu Lâm ra khỏi con đường tranh bá của lão.
Tuệ Không đại sư mỉm cười đáp :
– Triệu thí chủ tâm kế sâu xa, lão nạp nhận lời với điều kiện người của Tử Vi
môn không được xuất hiện trong địa phận phủ Hà Nam.
Bá Câu chửi thầm trong bụng, nhưng nghĩ mình không thể bại nên gật đầu :
– Được! Bổn tòa đồng ý!
Thập Bát La Hán tiến ra bày trận, họ là những cao thủ bậc nhất của Thiếu Lâm
tự, tuổi từ bốn mươi đến năm mươi. Thần thái uy nghiêm, tay cầm thiền trượng
lặng lẽ chờ đợi. Hoàng bào đạo nhân phất tay ra hiệu, chín người áo tím trong
đám môn nhân nhảy ra, đôi chân thẳng đơ nhưng thân pháp rất nhanh nhẹn, dường
như lướt đi bằng mũi bàn chân, một mùi hôi thối phản phất trong không gian.
Tuệ Không đại sư bỗng nghe bên tai có tiếng người vo ve như muỗi :
– Chín người này đều là Cương thi, thân thể rắn chắc, tỏa ra độc khí. Đại sư
nên âm thầm nhắc nhở các cao tăng trong La Hán trận mỗi lần tiếp cận phải
phong tỏa hô hấp và chú ý đánh vào đầu chúng.
Phương trượng tỉnh ngộ, lướt đến dặn dò các đệ tử. Mười tám cao thủ niệm phật
hiệu rồi phát động trận thế. Hoàng bào đạo nhân huýt lên một tiếng sáo. Chín
Cương thi lập tức xông vào. Từng đợt, từng đợt sóng thiền trượng bao lấy đối
phương. Bá Câu đã tính toán rằng độc khí từ thân Cương thi sẽ làm cho các nhà
sư trong La Hán đường ngộ độc, trận thế sẽ tan vỡ. Chứ thực ra cũng biết không
thể dùng sức mà phá thế trận trấn sơn của Thiếu Lâm.
Ngờ đâu, dường như họ đã biết được điều này, từng loạt chín người luân chuyển
không tiếp cận lâu. Quần hùng và các nhân vật chủ chốt của Thiếu Lâm hồi hộp
theo dõi trận đấu, bọn áo tím bịt mặt dường như không biết sợ chết là gì, vung
song trảo xông vào lưới trượng. Nhiều tên trúng đòn nhưng vẫn thản nhiên,
nhưng khi bị quần tăng đánh vào đầu, chúng ra vẻ lúng túng. La Hán trận vì sợ
độc khí mà không phát huy được uy lực, còn bọn Cương Thi bị phát giác yếu điểm
cũng chẳng dám xông vào.
Hai bên dằng co hơn một canh giờ mà vẫn chưa phân thắng bại.
Bá Câu ra hiệu cho Hoàng bào đạo nhân rút đệ tử về rồi cao giọng :
– Bổn tòa đề nghị trận này hòa, chứ nếu kéo dài e đến chiều vẫn chưa xong.
Tuệ Không đồng ý, ông nghiêm trang hỏi lại :
– Trận thứ hai, bên Tử Vi môn ai sẽ đứng ra tỷ đấu?
Bá Câu chỉ Hoàng bào đạo sĩ nói :
– Xin giới thiệu với Phương trượng, đây là Chiêu Hồn chân nhân Dương Hùng,
người sẽ lãnh giáo tuyệt học Thiếu Lâm.
Tuệ Không thầm nghĩ Dương Hùng không thể lợi hại bằng Bá Câu nên dùng mưu Tam
Mã của Tôn Tẩn, đích thân xuất thủ hòng dành phần thắng ở trận này. Nếu được
vậy, dù trận thứ ba có thua cũng thủ hòa, bảo toàn danh dự Thiếu Lâm. Ông liền
bước ra :
– Lão nạp xin được hầu Dương thí chủ.
Dương Hùng gật đầu, lặng lẽ rút kiếm không khách sáo lập tức tấn công. Tuệ
Không mấy chục năm rèn luyện Đạt Ma kiếm pháp, tự tin không thể thua, liền ung
dung tiếp chiêu. Nhưng càng đánh ông càng kinh sợ vì đối phương chỉ biết tiến
chứ không biết lui, kiếm pháp Cô Lâu lại vô cùng hiểm độc, vẽ nên những vòng
lâu ảnh đầy sát khí. Tuệ Không đại sư vận toàn lực xuất chiêu đắc ý Đạt Ma Độ
Giang, kiếm khí veo véo chụp lấy đối phương, đâm trúng ngực Dương Hùng. Nhưng
không ngờ họ Dương chẳng hề thọ thương mà còn mỉm cười ghê rợn rồi phản kích.
Chiêu Cô Lâu Mang Mang là tuyệt học của Ma quân, kiếm phong lạnh lẽo, kiếm ảnh
giăng mắc đây trời. Tuệ Không quát lên như sấm, dùng chiêu Phật Điểm Mê Tâm
chống đỡ, tuy không bị thương nhưng cũng phải lùi lại ba bước. Ông thầm niệm
phật rồi đánh chiêu cuối cùng trong Đạt Ma kiếm pháp là Tứ Đại Giai Không.
Mục tiêu của chiêu này là đỉnh đầu của Dương Hùng. Chiêu Hồn chân nhân mím
chặt đôi môi mỏng, ra chiêu Cô Lâu Huyết Ảnh, vẽ lên nhưng vòng lâu ảnh đỏ rực
như máu. Tả thủ vỗ liền một chưởng Cương Thi Hủ Cốt. Thanh Kiếm của Tuệ Không
chém vào đầu Dương Hùng, đội ra như chém vào tảng đá.
Lão tăng thất kinh vội tung người lùi lại nhưng đã muộn, chưởng kình của đối
phương đã giáng vào vai tả. Đại sư phun ra một búng máu, cánh tay tê dại, đau
đớn vô cùng. Nếu không nhờ Phật môn thần công hộ thể thì đã bỏ mạng.
Bá Câu ngửa cổ cười khanh khách :
– Chiến thuật Tam Mã của Phương trượng đã thất bại rồi. Bản lãnh của Dương
huynh với tại hạ tương đương với nhau.
Tuệ Không và quần tăng nhìn nhau tuyệt vọng. Chưởng môn Phương trượng là người
có võ công cao nhất mà còn thảm bại dưới Dương Hùng thì còn ai đủ sức đấu với
Bá Câu?
Bỗng trong đám quần hào, một bóng người cao lớn lướt tới nhanh như điện chớp,
đến trước mặt Tuệ Không quì xuống nói lớn :
– Đệ tử tục gia là Dương Tế xin Phương trượng cho xuất trận so tài với Tử Vi
môn chủ.
Tuệ Không chưa kịp phản ứng thì người này đã lết đến, nắm chặt tay Tuệ Không
khẩn cầu :
– Xin Chưởng môn đừng ngại, mấy năm nay đệ tử khổ luyện pho Như Lai thần
kiếm, tự tin có thể thắng được đối phương.
Tuệ Không nghe một luồng chân khí hùng hậu dồn vào cơ thể mình như thác, dù
Dương Tế đang nói chuyện. Ông kinh hãi trước thần công cái thế của họ Dương,
biết đâu là kỳ nhân ra mặt hỗ trợ cho Thiếu Lâm, bản lãnh còn cao hơn ông mấy
bậc.
Tuệ Không mừng rỡ, mỉm cười bảo :
– Ta chấp nhận, nhưng ngươi phải cẩn thận.
Bá Câu và mọi người đều bất ngờ trước diễn biến này. Chư tăng Thiếu Lâm biết
rõ họ Dương chẳng hề là đệ tử bổn phái, nhưng không dám nói gì. Bá Câu chăm
chú quan sát Dương Tế, thấy đối thủ là một đại hán tuổi tứ tuần, mặc áo choàng
lông dầy cộm nên trông rất khôi vĩ. Thiên Vũ lạy tạ Tuệ Không rồi bước đến
trước mặt Tử Vi môn chủ, cải biến âm thanh trầm giọng nói :
– Xin Môn chủ chỉ giáo vài chiêu!
Bá Câu biết trong việc này có ẩn tình, nhưng tự tin vào bản lãnh của mình nên
cười ngạo nghễ bảo :
– Với thân phận của bổn tòa không thể xuất thủ trước.
Thiên Vũ gật đầu, ôm kiếm chào rồi xuất chiêu. Không chút khách sáo, chàng
xuất ngay chiêu thứ năm, Kiếm Khốc Tâm Vong. Thân kiếm ngân nga như tiếng
khóc, kiếm kình như trận cuồng phong sắt thép trùm lây đối phương. Bá Câu sững
sờ trước chiêu kiếm kỳ tuyệt, vội vận toàn lực dùng chiêu Cô Lâu Mang Mang
chống đỡ.
Lão là hóa thân của Tình Ma, hai mươi năm qua dùng phép Thái Bổ hút tinh
nguyên của hàng mấy trăm nữ nhân, nên công lực còn cao hơn tuổi tác. Kiếm
chiêu lại hùng mạnh, vững chắc hơn hẳn Chiêu Hồn chân nhân.
Hai lưỡi kiếm đều dồn đầy chân khí nên kiếm phong chạm nhau nổ vang rền.
Thiên Vũ quyết nhân cơ hội này giết Bá Câu trả mối phụ thù nên giáng tiếp
chiêu thứ sáu Kiếm Hỏa Huân Huân. Kiếm ảnh có sắc hồng và tỏa hơi nồng ấm,
phiêu phưởng như ngọn lửa trước gió.
Bá Câu nghe kiếm khí như xé lụa, vội múa chiêu Cô Lâu Đảo Hải vẽ lên muôn ngàn
lâu ảnh đảo điên, cuồng phong cuốn cát bụi bay mù mịt. Đường kiếm Thiên Vũ bị
chặn đứng. Chàng thầm kinh hãi trước kiếm thuật và công lực siêu phàm của lão,
nghiến răng quán chú mười hai thành chân khí vào thanh kiếm rồi đánh chiêu thứ
bảy, Thủy Kiếm Trường Lưu. Thấy kiếm chiêu trùng trùng lớp lớp như sóng Trường
Giang, lại nặng tựa ngàn cân, Bá Câu không dám chân chờ đem ngay chiêu sát thủ
cuối cùng trong pho Cô Lâu Quỷ Kiếm ra đối địch.
Chiêu Cô Lâu Táng Thiên là tâm huyết một đời của Ma quân, ngay Dương Hùng cũng
chưa luyện đến. Phong vân biến sắc, kiếm vụ tỏa ra nghi ngút như muốn che cả
đất trời. Kiếm kình chạm nhau phát ra những tiếng nổ không ngớt. Hai thân ảnh
dội ra sau mấy trượng. Bá Câu nghe ngực mình lạnh toát, biết bạch bào đã bị
rạch tung, định thần nhìn địch thủ, thấy họ Dương vẫn còn nguyên vẹn đang
chuẩn bị tấn công.
Lão không biết Dương Tế còn kỳ chiêu gì nữa, nên sinh lòng sợ hãi, lùi thêm ba
bước vòng tay nói :
– Như Lai thần kiếm quả vô thượng, bổn tòa xin nhận bại.
Quần hào vui mừng vỗ tay hoan hô vang dội. Thiên Vũ tự biết nếu có đánh thêm
cũng chưa chắc giết được Bá Câu, đành cắn răng nhìn kẻ thủ rút lui. Bá Câu
cùng Dương Hùng lên kiệu, lủi thủi kéo quân xuống núi. Không còn dám đánh
trống, diễu võ dương oai nữa.
Hơn ngàn hào kiệt xúm đến tán tụng Dương Tế và chúc mừng Thiếu Lâm đại thắng.
Đoạn Sơn Quyền Mạnh Khôi nắm chặt tay chàng khen ngợi :
– Tiểu đệ không ngờ lại được kết giao với bậc anh hùng cái thế như Dương
huynh.
Thiên Vũ và Huệ Chi định theo họ Mạnh xuống núi thì Tuệ Tĩnh đại sư, thủ tòa
Đạt Ma đường bước đến vái chào :
– Phương trượng bổn tự mong Dương thí chủ lưu lại ít khắc vào trong đàm đạo.
Mạnh Khôi thấy ở lại không tiện nên cáo từ rồi đi trước. Phu thê Thiên Vũ theo
Tuệ Tĩnh vào khách sảnh. Ngoài Tuệ Không Phương trượng còn có mặt đầy đủ các
cao tăng chủ chốt như: Tuệ Hải đại sư, thủ tòa La Hán đường; Tuệ Tĩnh đại sư,
thủ tòa Đạt Ma đường; Tuệ Vân đại sư, thủ tòa Giới đường; Tuệ Năng đại sư, thủ
tòa Tàng Kinh các. Thấy chàng và Huệ Chi bước vào, quần tăng đứng dậy đưa một
tay lên ngực cúi chào.
Tuệ Không phương trượng cất tiếng :
– Nếu không nhờ Dương thí chủ ra tay tế độ thì thanh danh ngàn năm của Thiếu
Lâm tự đã chẳng còn. Lão nạp và ba ngàn đệ tử xin ghi nhớ công đức vô lượng
của thí chủ.
Thiên Vũ biết Tuệ Không là bằng hữu thâm giao với tiên phụ mình nên quì sụp
xuống, đưa tay gở mặt nạ rồi nghẹn ngào thưa :
– Tiểu diệt Thương Thiên Vũ, di cô của Thần Kiếm Thương Thiên Long xin bái
kiến Phương trượng và chư vị Thần tăng.
Huệ Chi thấy vậy cũng lặng lẽ quì theo. Tuệ Không đại sư kinh ngạc và vui mừng
khôn xiết, bước đến đỡ chàng lên nhìn chăm chú rồi thân thiết bảo :
– Thương hiền đệ không may vắn số, nhưng có được hậu duệ anh hùng cái thế như
Vũ nhi chắc cũng ngậm cười nơi chín suối. Ta đã nghe phong thanh về hiền diệt,
nhưng không ngờ võ công ngươi lại cao siêu đến thế. Chẳng hay lệnh sư là ai?
Bỗng lão thấy Huệ Chi vẫn còn quì liền cười ha hả nói :
– Lão nạp vì quá mừng nên thất lễ, xin nữ thí chủ đứng dậy.
Thiên Vũ quay lại bảo ái thê :
– Nương tử hãy ra mắt chư vị trưởng bối bằng chân diện mục cho đúng lễ.
Huệ Chi đưa tay xoa mặt, để lộ dung nhan thiên kiều bá mị của mình. Nàng cúi
mình thi lễ :
– Tiện nữ Dương Huệ Chi ra mắt chư vị Thần tăng.
Tuệ Không ngấm ngầm quan sát, thấy nàng phong vận vô cùng quyến rũ, mị lực
cuốn hút hồn người nhưng lại đầy vẻ đoan chính, trung trinh. Ông cười bảo :
– Nữ thí chủ là mỹ nhân hiếm có trên đời, nếu đi vào đường tà sẽ gây sóng gió
võ lâm còn hơn cả Bá Câu.
Huệ Chi sợ hãi thưa :
– Tiện nữ thề một lòng theo tướng công phò trì chính đạo, tiêu diệt ma
chướng.
Thiên Vũ đỡ nàng đứng dậy, an ủi :
– Vì nương tử quá xinh đẹp nên đại sư mới cảnh tỉnh đôi câu chứ không có ý
trách.
Tuệ Không cười ha hả :
– Vũ nhi nói chẳng sai, lão nạp quá lo xa nên thất lễ, xin lượng thứ cho.
Ông mời hai người an tọa, hỏi han về cục diện giang hồ và sách lược của Thiên
Vũ. Lát sau, tăng trù dọn cơm lên để đãi khách. Ăn xong, Tuệ Không nghiêm nghị
nói :
– Dù sao Vũ nhi cũng nhận mình là đệ tử Thiếu Lâm, lão nạp sẽ nhờ sư thúc tổ
truyền cho người một môn thần công của bản phái.
Ông bèn dẫn chàng đi sâu vào hậu tự. Đến một căn trúc xá nằm giữa vườn hoa,
ông cung kính hướng vào mà bẩm :
– Đệ tử Tuệ Không bất tài, thiếu chút nữa đã làm mất uy danh của Thiếu Lâm.
May nhờ có Thương thí chủ đây tự nhận là đệ tử, đứng ra đánh bại ác ma, cứu
lấy thanh danh của bổn phái. Xin sư thúc tổ mở lượng từ bi truyền cho họ
Thương một môn tuyệt học, để gọi là đền ơn tương trợ.
Cánh cửa tăng xá bỗng từ từ mở, một giọng nói vọng ra :
– Phương trượng hãy lui về và bảo Thương thí chủ vào đây.
Tuệ Không ra hiệu cho Thiên Vũ rồi trở lui, chàng chậm rãi bước vào. Căn trúc
xá này tuy rộng rãi nhưng trống trơn, chẳng có đồ đạc gì. Cuối phòng là một
lão tăng mình hạc xương mai, râu bạc trắng đang ngồi kiết già trên bồ đoàn.
Thân thể lão như khô đét lại, chỉ còn da bọc xương.
Chàng dựa vào vai vế mà đoán lão tăng tuổi đã hơn trăm. Thiên Vũ lại gần, kính
cẩn qùy xuống thi lễ :
– Tiểu bối Thương Thiên Vũ bái kiếm Thần tăng.
Lão tăng mở mắt chiếu đôi thần quang chói lọi quan sát chàng rất kỹ, lát sau
nhãn thần hiền hòa trở lại, ông từ tối hỏi :
– Thương thí chủ trước đây thụ giáo bậc cao nhân nào?
Chàng cung kính đáp :
– Tiểu bối may mắn vào được Kim cung kế thừa di học của Kim Tỏa lão nhân, nên
tự coi mình là đệ tử của người.
Thần tăng chấn động, ngửa cổ lên cười dài, tiếng cười hoan hỉ vừa thê thiết,
vang dội cả núi Thiếu Thất. Thiên Vũ không chịu nổi liền ngồi xếp bằng vận Kim
Thân thần công chống chọi. Ánh vàng kim tỏa quanh thân, bảo vệ chàng trước
những âm thanh khủng khiếp. Lão tăng giật mình chấm dứt tiếng cười. Chàng xả
công nhìn Thần tăng với vẻ ngơ ngác.
Lão sư già mỉm cười hòa nhã bảo :
– Kim Cương thần công và Bát Nhã tâm kiếm là tuyệt học tột đỉnh của Thiếu
Lâm, thí chủ đã luyện xong, ta còn gì để dạy nữa?
Thiên Vũ là người thông tuệ hiểu ngay ẩn tình, chàng thảng thốt hỏi lại :
– Chẳng lẽ Kim Tỏa lão nhân là đệ tử Thiếu Lâm?
Lão tăng gật đầu, đôi mắt xa xăm nhớ về quá khứ, lão chậm rãi kể :
– Lão nạp có pháp danh là Không Không, Kim Tỏa lão nhân chính là đại sư huynh
Không Tâm thiền sư, một kỳ tài võ học của Thiếu Lâm hơn trăm năm trước. Đại sư
huynh say mê võ thuật và khoa thổ mộc nên xao lãng việc kinh luật. Sư phụ
nhiều lần quở trách, tuyên bố sẽ truyền chức Phương trượng cho nhị sư huynh là
Không Trí. Đại sư huynh bất mãn, nửa đêm bỏ đi, xuất đạo giang hồ lấy danh
hiệu Kim Tỏa lão nhân, trừ gian diệt bạo. Trong hai mươi năm nổi tiếng vô địch
thiên hạ. Sự phụ lão nạp tiếc cho bản phái mất đi một kỳ tài, thầm hối hận nên
không bao giờ nhắc đến đại sư huynh nữa. Ai ngờ trăm năm sau, truyền nhân của
đại sư huynh lại vô tình nhận mình là đệ tử Thiếu Lâm, sự tấu xảo này không
đáng cho ta cười hay sao?
Thiên Vũ tỉnh ngộ chắp tay nói :
– Đệ tử xin được chính thức làm môn đồ Thiếu Lâm.
Không Không thiền sư hài lòng hỏi thêm :
– Còn môn Kim Cương chỉ lực, đại sư huynh ta có để lại hay không? Ngươi thử
thi triển cho ta xem.
Thiên Vũ gật đầu, nhìn quanh thấy góc trúc xá có chiếc cối đá dùng đâm dược
thảo, chàng vận công búng một đạo Kim Hành Chỉ. Luồng chỉ phong khoét sâu vào
thân cối một tấc, bụi đá rơi lả tả.
Không Không thiền sư tư lự một lúc rồi nói :
– Với ba môn tuyệt học kia, ngươi có thể an tâm ngạo thị giang hồ. Sáu thành
Kim Cương thần công đủ sức bảo vệ toàn thân, nhưng nếu gặp đối thủ cao tay tấn
công vào đại huyệt thì ngươi sẽ gặp nguy. Nay ta truyền cho Di Huyệt đại pháp,
hy vọng sẽ giúp ích cho ngươi.
Lão tăng bèn đọc khẩu quyết rồi giảng giải những tinh tuý của pho thần công.
Nhờ thiên bẩm tuyệt vời, chừng một canh giờ chàng đã hoàn toàn thấu hiểu, tự
mình dời đổi vị trí các huyệt đạo một cách dễ dàng.
Không Không thầm khen ngợi rồi nói :
– Đại sư huynh không chuyên về chưởng pháp nên không để lại bí kíp. Ta dạy
cho ngươi ba chiêu Giáng Long tam chưởng để sở học được vẹn toàn.
Đến chiều chàng đã học xong ba chiêu thần chưởng, thấy uy lực hơn hẳn Thiên
Sơn chưởng pháp, lòng rất phấn khởi.
Thiên Vũ bèn đem chiêu thứ tám trong pho Bát Nhã tâm kiếm ra hỏi Không Không.
Thiền sư cười bảo :
– Chiêu Tâm Kiếm Tề Phi ngoài đại sư huynh, chưa ai học được, ngươi phải cố
gắng mới mong luyện thành. Chiêu này là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, không
còn ai là đối thủ nữa, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi hãy chú ý đến chữ Tâm.
Thiên Vũ vái tạ rồi cáo từ, trở ra khách sảnh, Tuệ Không từ tốn hỏi :
– Sư thúc tổ đã dạy cho Vũ nhi tuyệt học nào trong Thất thập nhị thần công
của Thiếu Lâm?
Chàng cung kính đáp :
– Thần tăng chỉ truyền cho Di Huyệt đại pháp và Giáng Long tam chưởng.
Thiên Vũ thấy mình và Huệ Chi ở lại không tiện nên xin được xuống núi. Hai
người lướt nhanh trên sơn đạo, lát sau đã đến Hà sơn trang, nơi họ gởi hành
lý. Đoạn Sơn Quyền Mạnh Khôi vẫn chưa đi mà lại đứng chờ ở cửa trang.
Thấy hai người, gã mừng rỡ chào đón :
– Đại huynh và đại tẩu có thu được ích lợi gì không mà lưu lại lâu vậy, khiến
tiểu đệ mỏi cổ ngóng trông. Xin mời vào trong dự tiệc tẩy trần. Hà trang chủ
chính là cửu phụ của Mạnh Khôi này.
Chàng cảm động gật đầu cười rồi đi theo họ Mạnh.