Tình Ma – Chương 10: Võ Đang cứu khốn Thiên Trì bạt – Thuyền hạ phò nguy Lãnh Sương quy – Botruyen

Tình Ma - Chương 10: Võ Đang cứu khốn Thiên Trì bạt - Thuyền hạ phò nguy Lãnh Sương quy

Tiết Trùng Cửu năm nay, Tổng đàn Kiếm Minh nhộn nhịp lạ thường. Chung Nam sơn
chủ chính thức nhận chức Hội phó của Kiếm Minh. Phu thê họ Lục lưu lại đây
trong sự kính trọng của mọi người. Phi Hương và Bạch Lan hết lòng hầu hạ Yến
Vân vì nàng đã hoài thai đến tháng thứ bảy. Là người tinh tế, Yến Vân đã sớm
nhận ra Bạch Lan đã có lòng ngưỡng mộ Thiên Vũ. Nhưng nàng giả đò không hay
biết gì, vẫn coi như một tiểu muội thân thiết.

Trong vòng hai ngày, Thiên Vũ nghiên cứu y kinh, tình ra một phương thuốc giúp
Kiếm Minh thanh lọc nội gián. Ba trăm kiếm sĩ lần lượt được đưa vào phòng
riêng và uống một chum trà, có mười phòng như vậy. Sau ngày thứ nhất đã có năm
tên bị phát hiện. Ngày thứ hai thêm ba tên nữa. Ngày thứ ba thì đến người cuối
cùng. Tổng cộng mười hai tên gián điệp. Bọn chúng đều là môn đồ của Tử Vi môn.
Sau khi uống kỳ dược, không còn làm chủ được ý chí đã thành thật khai báo.

Long Nữ cho phế bỏ võ công của chúng và giam vào thạch lao. Đầu tháng mười,
tin tức báo về cho biết Tử Vi môn đã phối hợp với lực lượng của Hồng Trạch bà
bà chuẩn bị đối địch với võ lâm. Có lẽ vì cái chết của Triệu Tuấn nên Bá Câu
không còn nhẫn nhịn được nữa. Cũng may là sau khi chàng đi Hồng Trạch hồ, Long
Nữ đã đóng chặt cửa Kiếm Minh, dùng lực lượng của Quán Hưu giám sát vòng
ngoài. Vì vậy bọn nội gián không có dịp thông tri cho Bá Câu biết Thiên Vũ
đang có mặt tại Kiếm Minh.

Lão thắc mặt không biết chàng đã đưa con tin ẩn náu ở đâu.

Kinh Hạo và Nhật Phi Hồ tiếp tục mở rộng mạng lưới trinh sát, thu nhận mọi tin
tức về hoạt động của Tử Vi môn. Nửa tháng sau, cái chết thảm thiết của đương
nhiệm Minh chủ Thiên Tinh Kiếm Lăng Hào, Trưởng lão phái Hoa Sơn khi trên
đường về Thiểm Tây thăm nhà, đã làm chấn động võ lâm. Nghe đâu hung thủ là một
toán hắc y bịt mặt.

Thiên Vũ biết đó là kiệt tác của Bá Câu. Nhưng có lẽ vì một toán nhân thủ
không xuất phát từ Tổng đàn nên trinh sát của chàng không nắm được. Chàng giật
mình nhớ đến câu: “Thỏ khôn có chín hang”.

Sau khi diệt trừ nội gián, Thiên Vũ tinh lược những chiêu Thiên Sơn kiếm pháp
thành năm chiêu đơn giản hơn nhưng uy lực mãnh liệt, thích hợp với những cuộc
quần chiến, dạy cho ba trăm đệ tử Kiếm Minh. Họ vô cùng phấn khởi, cố tâm rèn
luyện. Chỉ trong một tháng đã thuần phục. Cộng với bốn trăm trinh sát đang
ngày đêm bám chặt Thái Hoàng sơn thì lực lượng đã lên đến hơn bảy trăm người.
Chi phí hàng tháng lên đến ba vạn lượng bạc.

Thiên Vũ đã giao cho mẫu thân số châu báu lấy được từ kho tàng của Kim Tỏa lão
nhân để trang trải việc nuôi quân. Nhị Tuyệt Nhân Ma vẫn cho người xuôi dòng
Hán Thủy để liên lạc, chờ chỉ thị của chàng. Nhưng Thiên Vũ bảo ông cố đợi, và
hỏi mượn năm chục mĩ nhân để đưa vào đội trinh sát.

Qủa nhiên họ hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc. Bọn Tử Vi môn thường hay mềm
lòng trước người đẹp nên lộ nhiều tin quan trọng. Các trà đình tửu quán dưới
chân núi Thái Hoàng đều được Kiếm Minh bí mật mua lại để tiện việc dò xét địch
tình.

Thiên Vũ là người viễn lự nên tự biết lực lượng non trẻ của mình nếu công khai
tiến đánh Tổng đàn Tử Vi môn sẽ thảm bại. Chàng cố chờ các phái võ lâm tỉnh
ngộ hợp sức lại mới ra tay tiêu diệt Bá Câu.

Đêm cuối tháng mười, trời mưa tầm tả cộng với cái rét run người. Thiên Vũ cùng
các cao thủ đang ngồi uống rượu, bỗng thấy bọn thủ hạ ở mặt sau Tổng đàn chạy
vào báo :

– Có hai chiến thuyền lớn chở một lão nhân họ Đồng và mấy chục mỹ nữ xin gặp
công tử.

Chàng giật mình chạy ra bờ sông xem thử, thấy Đông Kỳ Xương và các nương tử
đang run cầm cập, liền hối thúc họ lên bờ. Có không ít người mang thương phải
băng bó sơ sài. Nhị Tuyệt Nhân Ma cũng bị một vết kiếm nơi vai trái. Gương mặt
lão lạnh lùng, đầy vẻ phẫn hận.

Chàng đưa họ vào đại sảnh, tắm gội thay áo và chăm sóc vết thương. Long Nữ,
Phi Hương, Bạch Lan và các a hoàn tất bật lo cho ba mươi hai nàng. Cũng may y
phục cũ của năm mươi nàng đến trước còn để lại rất nhiều nên không thiếu. Đồng
Kỳ Xương biết mọi người mong đợi nên tắm rửa rất nhanh, bước ra chào hỏi rồi
mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Chàng giới thiệu từng người xong, rót cho lão một chén rượu đầy. Nhân Ma không
khách sáo, cạn liền ba chén rồi mở miệng :

– Bốn ngày trước, Bá Câu đích thân dẫn Thiên Trì Tẩu và bọn sát thủ đến Phong
Lưu sơn trang tấn công. Chỉ với một chiêu, lão đã đả thương ta. Biết cự không
nổi nên ta đã tung độc phấn cản đường rồi dẫn các nàng đào tẩu vào hoa trận.
Trong hoa trận có đường ngầm dẫn đến bờ sông Hán Thủy nên họ Triệu không ngờ.
Khi lão phóng hỏa đốt sơn trang và hoa trận thì chúng ta đã xuôi dòng hơn trăm
dặm. Chỉ tội cho gần hai mươi người bị bọn sứ giả chận lại.

Cả bàn đều rúng động trước võ công tuyệt thế của Bá Câu. Thiên Vũ tự nhủ với
bản lãnh mình muốn đả thương Nhân Ma trong ba chiêu cũng không được. Long Nữ
buồn rầu nói :

– Không ngờ Bá Câu lại lợi hại như vậy. Lại còn có Thiên Trì Tẩu bên cạnh,
thật khó mà đương cự.

Chung Nam sơn chủ cười bảo :

– Nếu lão phu liên thủ với Đồng huynh thì chẳng sợ gì lão quái ấy.

Nhân Ma gật đầu tán đồng :

– Đúng vậy, nhưng còn Bá Câu ai sẽ đối phó?

Để trấn an mọi người, Thiên Vũ cười ngạo nghễ :

– Vũ nhi là đệ tử của Kim Tỏa lão nhân lẽ nào lại thua Bá Câu, xin chư vị yên
tâm.

Danh tiếng lão nhân lừng lẫy cả trăm năm nay, nên khiến mọi người yên lòng ăn
uống đến tận nửa đêm mới đi nghỉ. Thiên Vũ vào phòng Yến Vân âu yếm một hồi
rồi mới về phòng riêng, để Bạch Lan ở lại với nương tử.

Sở Phi Hương giúp chàng thay áo. Thiên Vũ đang tuổi xuân xanh, nghe mùi hương
từ thân thể người ngọc tỏa ra không dằn được liền bồng nàng lên giường. Phi
Hương liếc chàng say đắm rồi thoát y. Nhìn vùng bụng thanh mảnh, Thiên Vũ cười
hỏi :

– Nàng đã có tin vui chưa?

Phi Hương ngượng ngùng lắc đầu hỏi lại :

– Chưa có, nhưng chỉ sợ lúc đó không ai hầu hạ gối chăn cho tướng công.

Chàng không đáp, cúi xuống hôn lên cặp nhũ hoa no tròn, săn chắc rồi lướt
xuống phần bụng. Hai người ân ái rất lâu rồi mới chịu rời nhau. Phi Hương mãn
nguyện thiếp đi, Thiên Vũ tắm rửa xong, không ngủ được bèn xách kiếm ra vườn,
luyện chiêu thứ bảy Thủy Kiếm Trường Lưu.

Cơn mưa đã tạnh, sao mọc đầy trời. Nhưng đến gần giữa canh tư mà vẫn không
thành, dù chàng thuộc khẩu quyết không sai một chữ. Đường kiếm ngượng ngập,
yêu ớt, chẳng một chút uy lực, Thiên Vũ thở dài vào phòng. Phi Hương lúc này
đã thức giấc, tóc tai y phục gọn ghẽ. Nàng đã nấu sâm thang để sẵn. Thấy chàng
có vẻ không vui liền an ủi :

– Pho Tâm Kiếm là tuyệt học nhất đời, chẳng thể một sớm một chiều mà luyện
được. Tướng công tự mình luyện được đến chiêu thứ sáu cũng đáng gọi là kỳ tài.

Thiên Vũ cười xòa uống chén sâm rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, chim câu đưa thư bay
về cung cấp một tin quan trọng. Đó là một toán nhân thủ đông đảo của Tử Vi môn
lên đường đến Hồ Nam, nhưng không xác định mục tiêu. Thiên Vũ bàn bạc với các
tay đầu não Kiếm Minh, và đi đến kết luận rằng chúng xuất quân chẳng phải vì
Kiếm Minh.

Nếu không chúng đã đi bằng đường sông Hán Thủy, chớ không dùng đường bộ.

Tại phủ Hà Nam, chỉ có hai nơi đáng chú ý, đó là Võ Đang sơn và núi Thiếu
Thất.

Trọng địa của hai phái này chỉ cách nhau hơn trăm dặm. Từ Cối Kê đến Tung Sơn
chỉ có ba mươi dặm, Thiên Vũ quyết định dẫn Quán Hưu và hai trăm đao thủ đến
huyện thành Nam Dương chờ đợi. Dãy Tung sơn nằm trong địa phận của huyện này.

Năm ngày sau, Thiên Vũ, Quán Hưu, Nhật Phi Hồ đã cùng hai trăm đao thủ áo nâu
có mặt ở mục tiêu. Lực lượng trinh sát vẫn bám theo đội quân của Tử Vi môn lúc
này mặc áo hắc y để báo cáo tình hình. Đến chiều ngày thứ sáu, Thiên Vũ có thể
xác định rằng bọn chúng sẽ tấn công Võ Đang sơn. Toán đao thủ của chàng lập
tức được triển khai về hướng tây của dãy Tung Sơn.

Bọn chàng phục kín dưới chân núi, hơn hai trăm tên hắc y bịt mặt đi ngang mà
không hề ngờ rằng hành tung của mình đã bị phát giác. Chúng âm thầm tiến lên
núi.

Giải Kiếm Nham không một bóng người. Đội hắc y mau chóng tiến đến cửa Tam
Quan. Nơi đây có mười đạo sĩ canh giữ. Phát hiện có bóng dạ hành, một người
quát lên :

– Bọn chuột nhắt nào dám rình rập bổn môn?

Toán hắc y tràn tới, chỉ trong vòng nửa khắc đã giết sạch mười đạo sĩ. Nhưng
tiếng hò hét quát tháo cũng đã báo động cho phái Võ Đang biết. Thanh Hư chân
nhân, đệ tử của Thanh Vân đạo trưởng, hiện là đương kim Chưởng môn cùng hơn
hai trăm môn nhân xuất hiện.

Trời đã sụp tối nên ai nấy đều cầm đuốc sáng rực cả một vùng. Thiên Vũ và thủ
hạ lúc này đã ẩn kín vòng ngoài, chờ xem cục diễn diễn biến ra sao. Chàng đã
nhiều lần cảnh báo các phái bạch đạo rằng Triệu Bá Câu chính là Tình Ma, công
địch của võ lâm. Nhưng họ vẫn điềm nhiên tọa thị, không hề có hành động nào
chống lại Tử Vi môn. Điều đó làm chàng phẫn nộ.

Đêm nay, chàng sẽ để cho họ nếm mùi đau khổ rồi mới ra tay tương trợ. May ra,
nhờ vậy họ mới tỉnh ngộ, cùng chàng liên thủ đối phó tà ma.

Nhắc lại, Thanh Hư chân nhân thấy hàng trăm tên hắc y bịt mặt hung hãn không
khỏi kinh hoàng, cất tiếng hỏi :

– Chư vị đến đây với mục đích gì?

Tên cầm đầu dù bịt mặt nhưng vẫn để lộ chùm râu bạc cười ghê rợn đáp :

– Chúng ta đến đây với nhã ý là giúp các ngươi mau chóng đắc đạo thành tiên,
khỏi mất công tu luyện. Còn nếu không muốn lìa trần quá sớm, thì hãy dâng nạp
kiếm phù Chưởng môn và danh sách các đệ tử.

Thanh Hư chân nhân là người thâm trầm nên không hề giận dữ mà hỏi lại với vẻ
chân tình :

– Nhưng ít nhất các hạ cũng cho bần đạo biết mình sẽ qui phục ai mới được?

Tên thủ lãnh hắc y lạnh lùng đáp :

– Chuyện ấy không quan trọng, sau này sẽ rõ.

Thanh Hư mỉa mai :

– Sao các hạ không nói rõ ra là Tử Vi môn? Nhưng phái Võ Đang có truyền thống
trăm năm đâu dễ gì qui phục?

Tên thủ lãnh động nộ, phất tay cho thuộc hạ tấn công. Còn lão thì vung song
chưởng chụp xuống đầu Thanh Hư. Thấy chưởng kình nặng như núi, Chưởng môn Võ
Đang chấn động tâm thần, múa tít trưởng kiếm chống đỡ. Thân kiếm run lên bần
bật như muốn tuột ra khỏi tay chủ nhân. Lão già hắc y không hề nương tay, xuất
tiếp một chiêu ma chưởng. Chưởng ảnh giăng mắt như hành ngàn cánh tay ma quỷ,
phong tỏa toàn thân trước đôi thủ. Thanh Hư cắn răng xuất chiêu Tứ Tượng Khai
Hoa trong pho Thái Cực kiếm để giải phá.

Nhưng công lực của lão hắc y cao hơn Thanh Hư đến mấy bậc, nên chưởng phong đã
xô bạt kiếm chiêu và đẩy Chân Nhân lùi ra sau bốn bước. Còn đệ tử Võ Đang, dù
nhân số đông hơn nhưng bản lãnh không bằng bọn hắc y nên bị áp đảo dữ dội. Đã
có hơn ba mươi đạo sĩ bị loại khỏi vòng chiến. Kiếm ảnh cô lâu bao phủ đấu
trường, như bóng dáng tử thần ẩn hiện.

Hai sư đệ của Thanh Hư thấy Chưởng môn bị hạ phong liền quát lên như sấm, bay
lại tiếp tay. Nhưng Hắc y lão nhân không hề lúng túng, song thủ đưa ra những
chiêu quỷ mỹ, kèm theo luồng chưởng lực vô cùng uy mãnh, khiến cho Võ Đang tam
kiếm phải vất vả lắm mới giữ được mạng. Thanh Hư chân nhân biết đối phương bản
lãnh còn cao hơn cả sư phụ mình nên không dám kéo dài, xuất ngay chiêu Thái
Cực Sinh Huy, kiếm quang phản chiếu ánh đuốc loang loáng.

Hai sư đệ của Thanh Hư là Thanh Từ và Thanh Quang cũng thí mạng ôm kiếm xông
vào. Hắc y lão sứ giả thân hình quay tít, song thủ vỗ liền mười tám chưởng.

Những luồng chưởng phong bủa ra như sóng dữ. Khóa chặt ba thanh kiếm và bủa
vào tâm thất đối phương. Võ Đang tam kiếm mỗi người lãnh một chưởng vào ngực
bắn ra sau hơn trượng, máu phun ướt đẫm đạo bào.

Hắc y lão sứ giả ngứa cổ cưới khanh khách :

– Sao? Các ngươi đã chịu quy phục chưa?

Thanh Hư chân nhân đưa tay áo lau máu nơi khóe miệng rồi cứng cỏi đáp :

– Đừng hòng! Dù cho toàn môn phơi xác, chúng ta cũng tử chiến tới cùng.

Hắc y lão sứ giả mắt lộ hung quang vung song chưởng định kết liễu Võ Đang tam
kiếm. Nhưng từ ngoài, một tiếng thét vang lên như sấm giữa trời xuân :

– Sát!

Hai trăm cao thủ áo nâu bịt mặt xông vào tấn công bọn hắc y, và trước mặt
Thanh Hư chân nhân đã có một bạch y nhân xuất hiện, vung song chưởng đỡ chiêu
của lão thủ lãnh. Chưởng kình chạm nhau, nổ vang rền. Bạch y nhân dường như
công lực kém hơn, lui lại một bước.

Nhân lúc đối thủ đang sững sờ, người ấy quay lại nói mau :

– Xin ba vị đạo chưởng vận khí điều thương, lão già này dành cho tại hạ.

Giọng nói cho biết chàng ta còn rất trẻ. Dứt lời, chàng vung kiếm tấn công hắc
y lão nhân. Kiếm chiêu cực kỳ ảo diệu, khống chế toàn bộ trước ngực đối
phương. Hắc y lão nhân biết kẻ địch không bằng mình nên cười nhạt, đẩy ra một
luồng chưởng phong nặng như núi để phá kiếm chiêu. Nhưng bạch y nhân đã đảo
mình, thân ảnh như bóng ma tránh khỏi chưởng kình và áp sát vào, tả thủ thò ra
vỗ vào sườn trái hắc y.

Không ngờ thân pháp đối phương kỳ ảo như vậy nên hắc y lão già kinh hồn, lùi
nhanh về sau hơn trượng. Bạch y nhân không truy kích mà chỉ đứng im cười khanh
khách :

– Té ra công phu của Thiên Trì Tẩu chỉ có bấy nhiêu thôi sao.

Hắc y lão nhân thấy thân phận đã bại lộ, giật phăng khăn che mặt, để lộ dung
mạo hiểm ác, đôi nhãn quang đầy sát khí. Lão gằn giọng hỏi :

– Tiểu tử ngươi là ai mà nhận ra lão phu?

Bạch y nhân chẳng nói chẳng rằng, vung kiếm xuất chiêu Thiên Sơn Bạch Đầu.

Thiên Trì Tẩu giật mình sử dụng Thiên Trì Ma Ảnh chưởng, quét ra bốn đạo kình
phong cuồn cuộn như gió lốc.

Chắc độc giả cũng đoán ra bạch y nhân chính là Thiên Vũ. Chàng tự biết mình
không đủ tu vi để đương cự với lão ma, nên tận dụng Thiên Biến Thần Bộ lắc
mình né tránh. Từ hôm nhờ bộ pháp nay mà phá được cô lâu kiếm trận, Thiên Vũ
mới biết pho khinh công này là tuyệt kỹ hiếm có trên đời.

Cũng nhờ nó mà Dạ Miêu Nhi dù võ công kém cỏi nhưng đã thoát chết hàng ngàn
lần. Thiên Trì Tẩu thấy chàng không dám tiếp chiêu, đắc ý múa tít song chưởng,
ma ảnh thủ giăng mắc quanh thân chàng như lưới thép. Thiên Vũ nghe áp lực nặng
nề liền rú lên như rồng ngâm, dùng phép lăng không trong pho Phiêu Phong Xung
Vân bắn người lên cao tám trượng, lộn đầu xuất chiêu Tâm Tại Kiếm Trung. Kiếm
khí lạnh lẽo xé vụn chưởng phong chụp xuống.

Thiên Trì Tẩu biết nguy dồn thêm ba thành công lực dùng chiêu Thiên Trì La
Võng chống đỡ. Kiếm chưởng chạm nhau vang dội, Thiên Vũ cắn răng nắm chặt
chuôi kiếm sa xuống như thần ưng.

Võ Đang tam kiếm chú mục quan sát hai đấu thủ, thấy Thiên Trì Tẩu trước ngực
bị rách một đường dài, còn bạch y nhân khóe miệng ứa máu. Thiên Vũ nhờ Kim
Thân thần công nên chỉ bị thương nhẹ, điều này làm Thiên Trì Tẩu kinh sợ. Lão
tưởng chàng ít nhất cũng bị trọng thương dưới chưởng của mình. Lúc chưởng kình
chạm thân chàng, lão nghe như đánh vào một khối bông mềm mại, biết rằng đối
phương đã luyện môn cương khí hộ thân ít nhất cũng được ba thành.

Lão nổi sát cơ, xuất chiêu Thiên Hôn Địa Ám, chưởng ảnh phủ mờ cả đấu trường,
cát bụi mờ mịt. Võ Đang tam kiếm bị chưởng phong quét lùi ba bước, đạo bào bay
phần phật.

Thiên Vũ vận đủ mười hai thành công lực, thân kiếm hợp nhất đánh chiêu Hỏa
Kiếm Huân Huân, chiêu thứ sáu trong pho Tâm Kiếm. Bóng chàng hòa với kiếm
quang xuyên qua chưởng phong dày đặc. Tiếng chưởng chạm nhau tạo ra những
tiếng ầm ì, xen lẫn tiếng xé lụa chói tai.

Thiên Trì Tẩu gào lên đau đớn, tung người biến mất. Thiên Vũ lảo đảo qụy
xuống.

Quán Hưu nãy giờ cùng toán đao thủ và đệ tử Võ Đang bao vây, tiêu diệt bọn hắc
y.

Đang say máu bỗng nghe tiếng thét của Thiên Trì Tẩu, quay lại thấy đại ca từ
từ gục xuống. Gã thất kinh hồn vía bỏ đấu trường chạy lại.

Đám hắc y lúc này chỉ còn lại hơn mười tên, như cá nằm trên thớt, chỉ tàn một
nén nhang đã bị giết sạch. Võ Đang tam kiếm đứng gần hơn nên đã chạy đến
trước.

Thanh Hư chân nhân thấy vạt áo trước ngực cháy xém thành hình dấu bàn tay và
máu trong miệng bạch y nhân trào ra không ngớt, ướt cả khăn mặt. Lão liền điểm
nhanh các huyệt đạo trước ngực và sau lưng.

Quán Hưu đến nơi, quỳ xuống khóc nức nở. Thanh Hư bảo :

– Xin các hạ cố dằn nổi bi thương, bồng thiếu hiệp đây vào trong chữa trị.

Gã gạt lệ, nhẹ nhàng đưa tay ẵm Thiên Vũ đi theo lão. Thanh Từ điều động môn
đồ thu dọn chiến trưởng. Thanh Quang đứng ra cảm tạ và mới toán cao thủ áo nâu
vào hậu quán rửa ráy, nghỉ ngơi.

Lúc này, Thiên Vũ đang nằm thiêm thiếp trên giường trong đạo xá của Chưởng môn
nhân. Võ Đang tam kiếm đang thay nhau truyền nội lực cố xung phá những điểm
tắc nghẽn trong kinh mạch chàng. Cuối cùng, máu huyết lưu thông trở lại, nhưng
chàng vẫn mê mang bất tỉnh, máu vẫn rĩ ra khóe miệng.

Nhìn dung mạo anh tuấn của chàng, Thanh Hư vòng tay hỏi Quán Hưu :

– Nãy giờ đang bận lo chửa trị thương thế nên chưa kịp hỏi tính danh, lai
lịch của chư vị ân nhân.

Quán Hưu buồn bã nói :

– Đại ca tại hạ chính là Thương Thiên Vũ, hậu duệ của Thần Kiếm Thương Thiên
Long. Còn tại hạ là Quán Hưu, thủ lãnh của đội đao thủ Kiếm Minh.

Võ Đang tam kiếm nhìn nhau kinh ngạc. Thanh Hư tư lự một lúc rồi nói :

– Sư phụ còn giữ ba viên Thái Ất thần đan. Để ta vào xin người ban cho mới
mong cứu mạng được ân nhân.

Thanh Từ cau mày :

– Sư phụ từ ngày vận công bị tẩu hỏa nhập ma, tính tình thay đổi, suốt ngày
than vắn thở dài cho kiếp vận võ lâm. Hôm trước Thanh Quang sư đệ mang bệnh
trầm kha. Chúng ta đã xin hỏi một viên nhưng người không cho, chỉ bảo rằng
Thanh Quang chưa đến số chết, còn Thần đơn để dành cho Thất tinh.

Thanh Hư nghiêm giọng :

– Dù sao ta cũng phải thử xem, nếu không có Thương công tử thì phái Võ Đang
cũng chẳng còn.

Nói xong lão rảo bước vào trong. Lát sau trở ra, trên lưng cõng một đạo nhân
tuổi bát tuần, râu tóc bạc phơ gầy như que củi. Thanh Hư đặt lão xuống chiếc
ghế cạnh giường. Lão đạo nhân này chính là Thanh Vân đạo trưởng, sư phụ của Võ
Đang tam kiếm. Lão chăm chú quan sát sắc diện của Thiên Vũ, sa lệ nói :

– Chẳng ngờ cố nhân còn người nối dõi, lại ra tay cứu vớt Võ Đang. Ta đành
phó mặc mệnh trời, không chờ Thất Tinh nữa.

Lão lấy trong tay áo ra một lọ ngọc, đổ cả ba viên Thái Ất thần đan vào miệng
Thiên Vũ. Chừng tàn một nén nhang, sắc mặt chàng bớt xanh xao, lồng ngực nhấp
nhô, hơi thở đều đặn.

Thanh Vân đạo trưởng bảo ba đồ đệ :

– Các ngươi thay nhau dùng nội công thúc đẩy chân khí bệnh nhân lưu chuyển
trở lại.

Quán Hưu thấy lão có vẻ buôn rầu như tiếc rẻ thần đan nên vòng tay nói :

– Tiểu bối ngu dốt nên không hiểu tại sao người chờ?đợi Thất Tinh và Thất
Tinh là ai?

Đạo trưởng thở dài nói :

– Mười năm nay, ta bị tẩu hỏa nhập ma, không còn luyện võ nữa mà quay sang
nghiên cứu kinh dịch. Khi bói về kiếp vận võ lâm chỉ thấy bốn chữ Thất Tinh
Thái Ất, nên đoán rằng cứu tinh của bạch đạo sau này sẽ là người có danh hiệu
Thất Tinh, hoặc trên cơ thể có mang dấu hiệu Thất Tinh và Thái Ất thần đan là
để dành cho người ấy.

Nhưng đã bao năm chờ đợi, chẳng hề thấy quẻ ứng nghiệm. Nay gặp ái tử của cố
hữu Thiên Long vì Võ Đang mà thập tử nhất sinh, đành quên đi chuyện thiên cơ.
Ta làm trái mệnh trời chỉ sợ không có người ứng phó với quần ma.

Quán Hưu hiểu ra, mỉm cười thưa :

– Xin tiên trưởng chớ buồn, lát nữa sẽ thấy vãn bối xoay chuyển vận trời.

Thanh Vân cho rằng gã khoác lác nên chẳng thèm để ý đến. Lão chỉ lặng lẽ ngắm
nghía dung mạo Thiên Vũ để nhớ lại cố nhân. Khoảng một canh giờ sau, chân khí
trong người của Thiên Vũ đã phục hồi, tự động luân chuyển khiến dược lực Thái
Ất thần đan mau chóng phát huy diệu dụng. Không những chữa lành thương thế mà
còn tăng tiến công lực.

Võ Đang tam kiếm thở phào bước xuống giường để chàng tự mình hành công.

Mấy khắc sau, chung quanh thân chàng tỏa ra một màn sương vàng nhạt.

Thanh Vân đạo trưởng kinh hãi lẩm bẩm :

– Té ra Vũ nhi đã luyện được Kim Thân thần công của Kim Tỏa lão nhân.

Đến đầu canh hai, Thiên Vũ xả công, nghe cơ thể xung mãn hơn xưa. Chàng mở mắt
nhìn mọi người. Thấy Thanh Vân đạo trưởng, chàng nhớ đến lời gia mẫu, biết lão
là bằng hữu thâm giao của tiên phụ nên vội bước xuống giường quì xuống thi lễ
:

– Tiểu điệt Thiên Vũ, bái kiến bá phụ.

Lão mỉm cười xua tay :

– Bất tất đa lễ, mau lại ngồi gần đây để ta hỏi thăm đôi điều.

Quán Hưu thấy đại ca thoát chết, lòng mừng vô hạn. Gã quay sang Thanh Vân cưới
bảo :

– Tiên trưởng chắc cho rằng tiểu bối nói khoác, nhưng Thất tinh hiện đang
ngồi trước mặt tiên trưởng.

Đây là tâm nguyện bao năm nên lão đạo không khỏi giật mình. Lão lắp bắp hỏi
Thiên Vũ :

– Chẳng lẽ trên người ngươi có dấu Thất tinh sao?

Chàng không hiểu gì nhưng cũng gật đầu rồi xòe tay hữu ra. Thanh Vân cầm lấy,
đưa đôi mắt già nua xem xét. Thấy bảy nốt rồi son xếp theo hình bắc đẩu, lão
cao hứng ngửa cổ cười ha hả.

Hôm sau Thiên Vũ dẫn Quán Hưu và toán đao thủ hạ sơn trở lại Cối Kê. Trận này,
nhờ lợi thế về nhân số nên không ai thiệt mạng, chỉ có mười người bị thương
nhẹ. Sau cuộc thủ chiến với Thiên Trì Tẩu, chàng càng băn khoăn hơn về bản
lãnh của mình.

Chỉ một mình lão ma cũng đủ đưa chàng vào tử lộ thì đối với Bá Câu, chàng
chẳng có sinh cơ.

Nhưng hai chiêu còn lại của pho Tâm Kiếm vô cùng ảo diệu, chàng đã khổ công
rèn luyện mà vẫn không thành. Khi đi ngang qua đất Vệ Huy, chàng thấy cách
đường quan đạo bên mé tả có một ngọn núi cao chừng ngàn trượng, hình tượng uy
nghiêm, tuấn vĩ, cây cối rậm rạp, dù bị tuyết phủ cũng có màu xanh tươi.

Hỏi thuộc hạ thì có người đáp rằng đó là ngọn Quân Sơn. Thiên Vũ nhớ lại lời
Sở Phi Hương nên bảo Quán Hưu về trước. Chàng sẽ vào núi luyện kiếm vài hôm.
Họ Quán trao cho chàng một túi lớn lương khô và một túi da đựng rượu rồi cáo
biệt. Trời rất lạnh nên ngoài áo lông cừu, bọn đao thủ còn mang thêm rượu bên
mình ngựa để chống rét.

Tuyết rơi lác đác, gió bấc thổi từng cơn lạnh lẽo. Đường vào núi ít người qua
lại nên tuyết đóng cứng mặt đường, làm trơn vó ngựa. Thiên Vũ chậm rãi đi sâu
vào trong, thấy sườn núi trước mặt thoai thoải lại có con đường mòn nên thúc
ngựa theo hướng ấy.

Hồng nhi quen sống dưới chân rặng Thiên Sơn lạnh giá nên chẳng coi cái rét
Trung Thổ ra gì. Bốn vó nhịp nhàng, vững chắc bước đi. Thiên Vũ ung dung ngắm
cảnh và tìm một chỗ thích hợp để luyện kiếm. Lên giữa lưng chừng núi, trước
mặt chàng là một vách đá cao khoảng trăm trượng. Từ đầu vách, một thác nước đổ
xuống như dải lụa bạc buông dài, bụi nước tung bay mờ mịt.

Lại nhận ra mé hữu bên vách đá có một chỗ lõm sâu vào chừng trăm trượng, dùng
làm chỗ nghỉ ngơi rất tốt. Chàng mừng rỡ xuống ngựa, bước vào quan sát. Thấy
nên hang khô ráo, bằng phẳng, chàng quyết định chọn nơi này. Thiên Vũ thả cho
Hồng Nhi ăn cỏ rồi nhặt nhạnh cành khô nhóm lửa.

Trời đông ẩm ướt nên chàng phải chật vật lắm mới làm cho củi cháy. Không muốn
vất vả thêm một lần nữa, chàng vào rừng chặt mấy thân cây khô, vác về bỏ vào
đống lửa trước cửa hang. Trời sụp tối, ăn uống xong, chàng suy nghĩ và luyện
chiêu Thủy Kiếm Trường Lưu.

Cho đến cuối canh hai, Thiên Vũ thở dài, buông kiếm ngôi xuống hành công. Mặt
trời nhạt nhòa, le lói đằng đông, Hông nhi hí nhẹ như muốn đánh thức chủ nhân.
Thiên Vũ vươn vai bước ra cửa hang, vỗ về tuấn mã rồi đánh một hơi ba mươi sáu
chiêu Phục Lôi quyền pháp.

Thấy người nóng bừng, chàng xách kiếm đến hồ nước dưới chân thác. Từ nơi này,
một dòng suối chảy dài xuống tận chân núi. Nhớ đến những ngày bị giam hãm dưới
hồ ở Thái Sơn và tình cờ ăn được Hỏa Kim Ngư, chàng đảo mắt nhìn xuống, bật
cười khi thấy chỉ có mấy con cá chép bình thường.

Bờ Nam của hồ là mặt đá bằng phẳng, rộng rãi, Thiên Vũ nội công thâm hậu nên
tắm rữa xong chỉ mặc quần dài rồi luyện kiếm. Đến trưa, đường kiếm vẫn không
tiến bộ thêm được một bước nào, dù mồ hôi đã đổ ra như tắm, cơ thể chàng nóng
rực đến nỗi làm tan cả những bông tuyết nhỏ ở trên vai.

Thiên Vũ giận mình kém cỏi liền tung mình xuống hồ, tay vẫn cầm bảo kiếm tuốt
trần. Hồ cạn nên nước chỉ ngập ngang vai, dòng nước từ thác đổ xuống như muốn
đẩy chàng lui lại. Thiên Vũ bực mình vung kiếm chém vào luồng nước. Vô tình
chàng xuất đúng chiêu Thủy Kiếm Trường Lưu, vì mấy ngày nay tâm trí chàng đặt
hết vào chiêu kiếm này. Nghe đường kiếm trong tay nặng nề hơn bình thường
nhưng lại đi vào quy củ, đúng tiết tấu và suông sẽ. Một ý niệm lóe trong đầu,
chàng lẩm nhẩm tên chiêu thức dùng phép Thiên Cân Trụy, xuống tấn giữ cho thân
hình đứng yên như núi, bắt đầu múa hết chiêu kiếm.

Lưỡ? kiếm như được lực căng của nước giữ lại đúng tốc độ cần có. Thiên Vũ vừa
múa chiêu kiếm vừa tiến gần đến chân thác. Áp lực ngày càng tăng. Hoàng hôn
buông xuống chàng vẫn còn cách nơi thác đổ năm trượng. Nghe mệt và đói bụng,
chàng trở lại động khẩu ăn uống và nghỉ ngơi một cách rất ngon lành.

Đến chiều ngày thứ ba, Thiên Vũ mới vượt qua được bước cuối cùng, tiến đến
giữa nơi thác đổ. Chàng phải vận hết bốn thành Kim Thân thần công quán chú vào
chiêu kiếm mà chống đỡ sức đập ngàn cân của dòng thác. Chỉ nửa canh giờ, chàng
đã kiệt lực phải buông xuôi trôi ra cửa suối.

Nhưng khi lên bờ, chàng thử kiếm chiêu mới biết mình đã thành công. Cảm thấy
thời gian chịu đựng còn ít, Thiên Vũ cố khổ luyện thêm. Ngày sau, chàng đã có
thể chịu đựng tới hai canh giờ. Tổng cộng chàng đã ở trên núi Quân Sơn sáu
ngày, dự định sáng hôm sau sẽ trở lại Tổng đàn Kiếm Minh.

Lúc ấy, mới cuối giờ mùi, vầng thái dương mùa đông không đủ sức sưởi ấm vạn
vật dưới ánh nắng mờ nhạt. Thiên Vũ ngồi trên tảng đá gần cửa hang, nhâm nhi
túi rượu và mấy miếng lương khô, ngắm cảnh núi non dưới ngàn bông tuyết. Bỗng
đôi tai tinh tường của chàng nghe tiếng sắt thép chạm nhau, và tiếng cười khả
ố vọng xuống từ trên đầu vách núi. Chàng quay đầu, chú mục quan sát, thấy trên
những tảng đá lớn trên đầu dòng thác có bốn bóng người, một người áo trắng,
tóc tai phất phơ, dáng điệu yểu điệu có vẻ là nữ nhân. Ba bóng kia mặt áo sẫm
màu, không rõ đen hay tím.

Nữ lang áo trắng đang vung trường kiếm cố chống đơ nhưng có lẽ võ công của
nàng kém xa đối thủ nên đã trúng liến mấy chưởng rơi xuống dòng thác. Tin chắc
rằng nàng chẳng thể thoát chết nên ba gã bỏ đi không thèm nhìn xuống. Vì vậy
chúng không biết rằng Thiên Vũ đã vận toàn thân công lực vượt quãng đường ba
chục trượng đến bên chân thác. Lúc này xác của nữ lang còn cách mặt hồ tám
trượng, chỉ chốc lát sẽ tan xương nát thịt khi đập vào những tảng đá dưới
chân.

Chàng đã luyện kiếm ở đây sáu ngày, thường ngắm nhìn dòng thác nên biết rõ địa
hình. Chờ đến lúc thân hình của nàng trôi gần đến mỏm đá nhô ra từ sườn núi
đang mòn dần vì sức nước, chàng dồn hết nội lực vào đôi chân, tung mình lên
như cánh chim bằng, thò tay nắm tóc nữ lang rồi đạp mạnh vào mõm đá, thoát
khỏi thác nước rơi thẳng xuống mặt hồ.

Diễn tả thì lâu nhưng sự việc xảy ra trong chớp mắt. Thiên Vũ đưa nàng lên bờ,
bế vào động khẩu, thổi bùng đống lửa để sưởi ấm nạn nhân rồi bắt đầu quan sát.

Chàng nghe mạch nhảy yếu ớt, hơi thở mong manh, biết nếu không cứu kịp sẽ nguy
to.

Chàng trải áo lông, đặt nàng lên rồi rút tiểu đao cắt áo. Trên ngực nàng là ba
dấu chưởng xanh lè, hai dấu nằm phía trên nhũ phong, một dấu nằm dưới vú phải.
Chàng nhớ rằng nàng trúng bốn chưởng nên quyết định kiểm tra hạ thể.

Qủa nhiên ngay đan điền, phía trên vùng trinh tiết là một dấu chưởng thứ tư.

Thiên Vũ quan sát chưởng ấn và đối chiếu với y kinh rồi xác định nàng bị
thương bởi Thanh Sa Thủ. Đây là môn chưởng pháp vô cùng âm độc, nếu không được
người dùng công lực chí dương hút độc sa ra thì vết chưởng sẽ loang dần, và
toàn thân sưng phù mà chết.

Không dám chậm trễ, Thiên Vũ ngồi xếp bằng, vận khí đi đủ một vòng chu thiên,
dồn ra song thủ, đặt vào vết thương hút độc. Hai khắc sau, hai dấu bàn tay
trên ngực đã mất hẳn màu xanh, chỉ còn lại vết mờ mờ. Chàng nghỉ ngơi nửa khắc
rồi đặt tay vào hai dấu kia, mắt nhắm lại để khỏi phân tâm. Vì vậy, chàng
không biết rằng nữ lang đã tỉnh dậy. Nàng mở mắt, thấy thân thể lõa lồ, không
một mảnh vải, bên cạnh là một chàng trai anh tuấn, hai bàn tay nóng rực đang
đặt vào chỗ cấm ky của người xử nữ.

Hình như nàng nhận ra chàng là ai nên ánh mắt long lanh, lệ ứa ra nhưng tia
nhìn âu yếm, sắc mặt đỏ hồng vì xấu hổ. Thấy chàng sắp mở mắt, nữ lang vội giả
đò mê man, thở rất nhẹ. Thiên Vũ biết việc điều trị đã thành công, đứng dậy mở
bọc hành lý lấy áo phủ kín thân hình ngà ngọc của nữ lang rồi ngồi bên chờ
đợi.

Lúc này, chàng mới có dịp chiêm ngưỡng dung nhan của nạn nhân, thầm so với ba
người ngọc ở Kiếm Minh và công nhận nàng có phần trội hơn. Nữ lang dường như
biết chàng đang ngắm nhìn mình nên đành mở mắt ra.

Nàng thẹn thùng nói :

– Xin chàng quay mặt đi để thiếp mặt y phục.

Thiên Vũ giật mình gượng cười bước ra ngoài. Nữ lang nhìn quanh thấy quần áo
của mình đã bị rách nát, dậm chân bực tức rồi mở bọc hành lý của Thiên Vũ chọn
bộ màu vàng. Chàng là người cao lớn nên nữ lang mặc vào rộng thùng thình trông
rất hoạt kê. Nữ nhân nào cũng muốn mình xinh đẹp, nay gặp cảnh trớ trêu phải
mặc bộ y phục nam nhân xấu xí này, nàng buồn đến sa nước mắt, nhưng không thể
để Thiên Vũ đợi lâu, nữ lang bèn cất tiếng gọi :

– Thiếp đã xong, chàng có thể vào.

Thiên Vũ bối rối bước vào, thấy nữ nhân ăn mặt kỳ quái không nén nổi nụ cười.

Nữ lang giận dỗi nói :

– Sao chàng lại cắt nát y phục của tiện thiếp?

Lúc này trông nàng càng xinh đẹp hơn. Chàng gượng cười đáp :

– Cô nương tha lỗi, vì thương thế quá trầm trọng, tại hạ không dám kinh động
nên đành phải cắt áo.

Nữ lang nhìn chàng trân trối, hai hàng lệ nóng tuôn trào, nghẹn ngào hỏi :

– Dù chàng vì cứu thiếp mà phải thất lễ, nhưng tấm thân trinh bạch này đã bị
chàng chạm đến. Thiếp còn mặt mũi nào sống nữa. Nếu chàng không chê thiếp xấu
xí, thiếp xin được theo hầu hạ chàng, dù chỉ là một tì nữ cũng vui lòng.

Nước mắt giai nhân làm mềm lòng quân tử. Thiên Vũ vốn đã bị nhan sắc của nàng
chinh phục, nên bước đến ôm nàng vào lòng dịu dàng nói :

– Mỹ nhân như nàng ta cầu còn chẳng được, sao lại quá hạ mình như vậy. Ta đã
có hai vị phu nhân nhưng không hề phân chia chính thứ. Nếu nàng chịu cùng ta
kết duyên hương lửa thì cũng như hai nàng kia.

Thiên Vũ chợt nhớ hai ngời chưa biết tên nhau nên bật cười :

– Kỳ lạ thật, nàng và ta không biết tên tuổi lai lịch của nhau mà đã nên
duyên phu phụ chăng phải là quá vội vàng sao?

Nữ lang thẹn thùng liếc chàng với vẻ giận hờn :

– Tướng công tưởng thiếp dễ hiếp đáp lắm hay sao? Lúc nãy, nếu không biết
chàng là ai, thiếp đã tặng cho chàng một chưởng rồi tự sát.

Thiên Vũ kinh ngạc :

– Nàng là ai mà biết ta?

Nữ lang tủm tỉm cười :

– Tên thiếp tướng công cũng đã biết, nhưng quên đấy thôi. Hãy cố nhớ lại xem
nào?

Chàng ngơ ngác, thầm điểm lại những danh tự mỹ nhân, mà chàng đã nghe qua
nhưng không biết mặt. Nhớ đến một người, chàng giật mình thảng thốt nói :

– Lẽ nào nàng lại chính là Lãnh Sương tiên tử?

Nữ lang khúc khích cười rồi sụp xuống thi lễ :

– Tiện thiếp Mộ Dung Uyển xin ra mắt tướng công.

Sau khi được cứu thoát khỏi Hồng Trạch hồ, Yến Vân đã kể lại sự tình khiến
Thiên Vũ hết lòng tri ân Mộ Dung Uyển. Nàng được lệnh Hồng Trạch bà bà theo
toán sát thủ đến Lục gia trang để giết Thiên Vũ, nhưng khi thấy chàng khí
phách anh hùng, Yến Vân lại đang mang thai, nàng động lòng trắc ẩn, giết bốn
tên sứ giả cứu ba người vô tội, đưa về Giang Tô.

Nàng cần có thời gian thuyết phục dưỡng mẫu là Hồng Trạch bà bà nên mới hẹn
chàng tiết trung thu. Ngờ đâu Bà bà bị Tình Ma mê hoặc nên nổi giận, trách
mắng nàng thậm tệ rồi thả chim câu cho biết chàng trên đường đến Giang Tô, để
lão cho người phục kích. Lúc đầu, Bà bà giam con tin dưới địa lao nhưng Mộ
Dung Uyển hết lời van xin nên họ mới được lên thạch thất. Nhờ vậy cuộc sống đỡ
cơ cực và Thiên Vũ dễ bề giải cứu.

Nhắc lại, Thiên Vũ vui mừng khôn xiết, đỡ Lãnh Sương tiên tử dậy, không cầm
lòng được liền hôn lên đôi môi chín mọng. Chàng không phải là gỗ đá nên lúc
trị thương đã phải dùng hết nghị lực đè nén dục hỏa trước thân hình ngọc ngà
của Lãnh Sương. Giờ đã giao ước phu thê, nữ nhân ở trong lòng, chàng không kìm
chế được.

Thiên Vũ đưa tay tháo dây lưng nàng rồi say đắm vuốt ve làn da ngà ngọc. Lãnh
Sương tiên tử dù thẹn thùng nhưng tự nhủ thân này đã thuộc về chàng nên không
phản kháng. Nàng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng chưa biết mùi vị của ái ân. Nay
được tình lang anh tuấn và cường tráng ôm ấp, lòng xuân rộ ràng, hưng phấn.

Mộ Dung Uyển từ năm mười bốn tuổ đã được Hồng Trạch bà bà thường xuyên cho
uống máu Bách Niên Cữu Vĩ Giải nên da dẻ mịn màng, thơm mát, trông nàng chỉ
như dưới đôi mươi. Thiên Vũ không ngờ thân thể nàng có mùi hương quyến rũ như
vậy nên càng say đắm. Thấy nền hang khô cứng và không sạch sẽ, Thiên Vũ bế xốc
nàng lên rồi khéo léo mở khóa động đào.

Mộ Dung Uyển bám chặt cổ chàng, rung mình vì những khoái cảm mãnh liệt.

Thiên Vũ sợ nàng bị thương chưa hôi phục, nên buông xuống đất cười hỏi :

– Nương tử có sao không?

Mộ Dung Uyển ngượng ngùng thỏ thẻ :

– Tướng công còn muốn đấu thêm hiệp nữa hay sao?

Thiên Vũ cười mát, bồng nàng xuống hồ tắm rửa rất nhanh rồi trở lại hang bày
rượu và lương khô ra ăn. Trời sụp tối, Mộ Dung Uyển đẩy thêm củi vào đống lửa
trước hang rồi thổi bùng lên. Hai người ngồi bên nhau vừa ăn uống vừa trò
chuyện.

Thiên Vũ hỏi vì sao lại bị vây đánh, nàng bùi ngùi kể :

– Lúc đầu, Triệu Bá Câu tức là Tình Ma bắt Hồng Trạch bà bà phải gả thiếp cho
Triệu Tuấn. Thiếp phản kháng kịch liệt nên chuyện hôn ước chưa ngã ngũ. Sau
khi Triệu Tuấn qua đời vì vết thương quá nặng, Tình Ma lại muốn chiếm đoạt
thiếp. Lão khéo léo gợi ý để Bà bà và năm mươi nữ đệ tử về phối hợp với Tử Vi
môn. Sáu đêm trước, lão vào phòng giở trò sàm sỡ. Thiếp rút kiếm chống cự rồi
đào tẩu. Bá Câu tức giận cho thủ hạ truy sát ráo riết. Thiếp không muốn trở
lại với con người dâm mị như Bà bà nên nhắm hướng Nam mà chạy. Nào ngờ khi đến
Quân Sơn, bị Kinh Môn tam quái đuổi kịp nên mới suýt chết.

Thiên Vũ cười chọc ghẹo :

– Té ra nàng nhớ ta nên mới chạy về Nam để tìm.

Có lẽ chàng nói không sai nên Lãnh Sương tiên tử thẹn đỏ mặt, phát vào lưng
chàng đau điếng. Thiên Vũ cũng kể lại bằng cách nào mà chàng cứu được song
thân và Yến Vân, Mộ Dung Uyển vô cùng thán phục. Nàng chỉ thắc mắc tại sao Tôn
đề đốc lại giúp chàng.

Thiên Vũ mỉm cười đưa Thượng Phương bảo kiếm và lệnh bài cho ái thê xem rồi
nói :

– Không biết ngoài ba nàng ra, còn ai chịu mang tước Vương phi nữa không?

Mộ Dung Uyển chỉ xem sơ qua, để xuống giận hờn bảo :

– Thiếp là nhi nữ giang hồ, chỉ yêu chàng vì cốt cách anh hùng, chứ chăng
phải vì chút hư vị Vương gia.

Nàng vốn là tuyệt thế giai nhân, trước đây vì chán ghét bọn nam tử tầm thường
nên mặt hoa lúc nào cũng lạnh lẽo như băng làm mờ đi vẻ đẹp bẩm sinh. Nay gặp
được phu quân anh hùng cái thế, lại được nếm mùi hoan lạc nên như phù dung mới
nở, thùy mị, dịu dàng và quyến rũ bội phần.

Thiên Vũ ngất ngây trước nữ nhân, kéo nàng vào lòng vuốt ve. Mộ Dung Uyển nằm
gối đầu lên đùi chàng, nhắm mắt nghe bàn tay tình lang lướt trên da thịt. Dưới
ánh lửa bập bùng, thân hình nàng đẹp như pho tượng bằng ngọc thạch.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.