Tình Ma – Chương 1: Lan Châu nhật mộ Tình Ma tử – Hán Thủy ô đề Kiếm Minh vong – Botruyen

Tình Ma - Chương 1: Lan Châu nhật mộ Tình Ma tử - Hán Thủy ô đề Kiếm Minh vong

Lan Châu, nằm bên bờ sông Hoàng Hà, là thủ phủ của Cam Túc và cũng là đầu mối
giao thông quan trọng của ba tỉnh Thiểm Tây – Cam Túc – Thanh Hải. Từ xưa đã
là cửa ngõ giữa Trung Nguyên và Tây Vực. Vì vậy, không có gì lạ nếu thành Lan
Châu là nơi trù phú, sầm uất nhất miền Tây Trung Quốc.

Cam Túc núi non trùng điệp, không thuận lợi cho việc trồng lúa, nhưng lại là
nơi mà cây ăn quả phát triển tốt. Hàng trăm vạn mẫu rừng trái cây đủ loại đã
đóng góp phần không nhỏ vào sự thịnh vượng của đất Cam.

Tất nhiên là các nhà đại phú của Lan Châu không thiếu. Họ là chủ nhân của
những vườn cây hoa quả hoặc một đường dây buôn bán tơ lụa, thổ sản qua lại hai
miền.

Trong số đó, người giàu có nhất chính là Diêm Lập Đức.

Diêm lão đại nắm trong tay mười vạn mẫu đất đai. Lão còn là đại tài chủ, sẵn
sàng cung cấp vốn liếng cho những khách thương hồ xuôi ngược qua Lan Châu.

Nhưng quả thật là tạo hóa đố toàn. Năm nay lão đã ngoại lục tuần mà vẫn không
con cái. Người vợ già qua đời từ lâu. Một hôm Diêm Đức Lập cùng bạn bè vào Lưu
Hương kỹ viện để giải sầu. Lão bỗng say đắm một nàng kỹ nữ tên gọi là Lý Lăng
Lăng.

Nàng vừa tròn tuổi đôi mươi, nhan sắc mặn mà, thân hình gợi cảm, lại biết cách
chiều chuộng đàn ông. Vì thế, họ Diêm đã xuất ra năm vạn lượng bạc để mua
chuộc nàng ra khỏi lầu xanh, đem về làm thiếp cho đêm đông bớt lạnh lùng. Hơn
nữa, lão cũng muốn nàng sanh cho lão một quý tử để nối dõi tông đường và thừa
kế gia nghiệp.

Nhưng sau một năm, lão biết mình đã lầm. Lý Lăng Lăng vẫn chưa có tin vui dù
đã rút rỉa biết bao nhiêu sinh lực của họ Diêm. Nàng vào thanh lâu năm mười
sáu tuổi, hằng ngày quen với chuyện chăn gối nên vô cùng dâm đãng. Diêm lão
Đại tuổi đã cao, dù có bao nhiêu thuốc quý hỗ trợ cũng không thể đáp ứng nổi.

Mỗi lần phải xa nhà để kiểm tra điền địa, họ Diêm đều đưa nàng đến một trang
viện ở ngoại thành. Nơi đây chỉ toàn là nữ nhân, chẳng có một bóng tráng đinh
nào.

Nhưng lạ thay, Lăng Lăng không hề phản đối hay than phiền. Nàng tươi cười dặn
dò lão phải bảo trọng lúc đăng trình. Diêm Đức Lập an tâm lên đường, lần này
lão phải đi khá lâu.

Tối hôm đó, cơm nước xong, Lăng Lăng đóng cửa khuê phòng, trang điểm rất công
phu. Nàng mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, mỏng như cánh ve sầu, đôi gò
bồng đảo căng tròn ẩn hiện. Nàng xoay người ngắm nghía thân hình khêu gợi của
mình, mỉm cười hài lòng rồi đốt một ngọn tọa đăng có chụp màu xanh đặt lên
thành cửa sổ.

Ngọn gió thu lạnh lùng thổi vào phòng, mơn man da thịt nóng bỏng của người
thiếu phụ. Nàng năm nghiêng mình trên nệm ấm đợi chờ. Lát sau, một bóng người
phi nhanh qua khung cửa, đáp xuống nhẹ nhàng. Đó là một hán tử tuổi trạc ba
mươi, dung mạo anh tuấn nhưng đôi nhãn thần đầy vẻ yêu mị.

Lăng Lăng bật dậy, chạy đến ôm lấy hắn, trách móc :

– Lưu ca quả là không biết thương hương tiếc ngọc, để thiếp phải mòn mỏi đợi
chờ.

Họ Lưu mỉm cười, vuốt ve tấm lưng ong :

– Lăng muội đừng hờn, ta sẽ đền bù cho nàng.

Dứt lời hắn nhấc bổng nàng lên đưa về phía giường. Hán tử quả là cao thủ trong
làng son phấn, cơ thể Lăng Lăng run rẩy dưới đôi bàn tay nóng bỏng, thành thục
của hắn. Dù là một kỹ nữ dày dạn, nàng cũng không chịu nổi một nam nhân điêu
luyện và cường tráng như họ Lưu, hắn liên tục đưa nàng đến những đỉnh cao
khoái cảm.

Gần một canh giờ sau, hai người rời nhau, Lăng Lăng rũ rượi vì mệt mỏi nhưng
gương mặt đầy vẻ mãn nguyện. Nàng quay sang vuốt ve sống mũi tình lang :

– Lưu ca thật là lợi hại. Chỉ mong được gần nhau mãi.

Hán tử úp mặt vào đôi ngực mềm mại của Lăng Lăng rồi thở dài :

– Nhưng rất tiếc là ta sắp phải ra đi, những giây phút hạnh phúc này chỉ là
tạm bợ mà thôi.

Lăng Lăng giật mình hỏi lại :

– Sao chàng lại gấp như vậy? Diêm lão đại còn hơn tháng nữa mới về mà?

Hán tử nằm xuống cạnh nàng rồi bùi ngùi nói :

– Chúng ta không thể tiếp tục lén lút, vụng trộm hoài. Ta sẽ đi phương khác
để tạo dựng sự nghiệp cho mình. Dù rất yêu nàng nhưng cũng đành phải chia tay.
Ngày nào đạt được vinh hoa phú quý ta sẽ trở lại tìm nàng.

Đôi mắt Lăng Lăng lóe hung quang :

– Lưu ca võ công cái thế, sao không giết quách họ Diêm đi để chúng ta được
sum họp?

– Không được. Bào đệ của Diêm Đức Lập là tuần phủ Cam Túc. Nếu họ Diêm chết
bất ngờ, hắn sẽ ra sức điều tra, ta khó mà thoát được. Chỉ có cách là tìm cho
được nơi lão cất giấu châu báu, trộm lấy một ít rồi cùng nhau viễn tẩu cao
phi.

Lăng Lăng cười bảo :

– Nếu Lưu ca thật tình muốn đưa thiếp theo cùng thì chuyện ấy có khó gì?
Thiếp đã biết được địa điểm và phương thức vào mật thất của họ Diêm.

Hán tử mừng rỡ :

– Thật vậy ư? Lăng muội quả là người thông tuệ. Đêm mai ta sẽ đi lấy của rồi
về Giang Nam xây tổ ấm.

Họ Lưu vuốt ve nữ nhân rồi gầy cuộc ái ân. Đến gần sáng, hắn bật dậy nhìn Lăng
Lăng đang say ngủ, nở một nụ cười âm hiểm rồi mặt quần áo, âm thầm phóng qua
cửa sổ đi về phía sông Hoàng Hà.

Nhưng hắn không biết một điều rằng hôm qua, hơn mười cao thủ đã phục sẵn quanh
trang viện, y phục ướt đẫm sương đêm để chờ giây phút này. Họ kín đáo bám theo
họ Lưu cho đến một đoạn sông vắng. Một tiếng còi lanh lảnh vút cao, trước mặt
hắn xuất hiện năm người và toán truy tung cũng mau chóng lao đến vây quanh.

Trời đã hừng sáng, đủ để thấy rõ mặt người. Họ Lưu quan sát địch thủ rồi cất
tiếng hỏi :

– Chư vị là ai mà vô cớ chặn đường Lưu mỗ?

Đại hán trung niên mặc thanh bào, có vẻ là người cầm đầu, ngửa cổ cười vang :

– Đến nước này mà Mễ Hồng ngươi còn dám mạo nhận họ Lưu nữa sao? Tình Ma hóa
ra chỉ là con rùa đen rụt cổ, chẳng chút gì đáng gọi là trượng phu.

Tình Ma biết thân phận đã bị lộ bật cười khanh khách :

– Giỏi lắm. Mười năm nay chưa ai bám được gót chân ta. Chư vị quả là lợi hại,
nhưng chắc gì đã bắt được Mễ này?

Đại hán thanh bào tuổi trạc tứ tuần, dung mạo đoan chính, uy vũ. Ông cười
khảy, nghiêm giọng :

– Tình Ma. Mười năm nay ngươi dùng thủ đoạn sâu hiểm, quyến rũ hằng trăm nữ
nhân trong thiên hạ, phá hoại tiết hạnh, chiếm đoạt của cải rồi giết người
diệt khẩu.

Bổn Minh chủ phải mất ba năm ròng rã, huy động hàng trăm đệ tử các phái, tiêu
tốn hơn năm vạn lạng bạc mới có được ngày hôm nay. Võ công của ngươi dù có cao
siêu cũng không thoát được vòng vây của đệ tử Kiếm Minh, hãy mau cúi đầu chịu
trói.

Tình Ma giật mình :

– Té ra các hạ là Thần Kiếm Thương Thiên Long, đương nhiệm Minh chủ võ lâm?

Thương minh chủ gật đầu nhưng vẫn âm thầm cảnh giới vì ông biết Tình Ma là kẻ
gian hoạt, môn khinh công U Linh Phiên Vân lại lẫy lừng giang hồ, chỉ một chút
sơ hở là y sẽ thoát thân. Quả nhiên Tình Ma vừa dứt lời đã tung một nắm độc
châm về phía họ Thương. Nhưng thanh thần kiếm đã chui ra khỏi vỏ, kiếm quang
lấp loáng chặn đứng phi châm rồi xô đến phủ xuống đầu Tình Ma. Mễ Hồng đã tính
toán sẵn nên lộn người về phía sau, vung tay rải độc châm theo pháp Mãn Thiên
Hoa Vũ. Ngờ đâu, đám đệ tử Kiếm Minh đồng loạt vũ lộng trường kiếm, bao nhiêu
phi châm bám chặt vào thân kiếm. Họ quát lên, xông vào quyết không cho Tình Ma
đào tẩu.

Họ Mễ rụng rời, biết Thương Thiên Long đã đem các thanh kiếm vuốt vào đá nam
châm để phá tuyệt kỹ của hắn. Tình Ma đảo đôi tròng mắt rồi quát lớn :

– Khoan. Chẳng hay Minh chủ có đồng ý cho ta một cơ hội tỷ đấu công bằng
không?

Thương đại hiệp cười nhạt đáp :

– Được. Dù ngươi tội lỗi ngất trời, có bị loạn kiếm phân thây cũng là đáng
kiếp.

Nhưng ta cũng muốn ngươi phải tâm phục.

Các đệ tử Kiếm Minh lui ra vây quanh để hai người song đấu. Tình Ma mừng thầm,
vòng tay thi lễ rồi lướt đến tấn công. U Linh Phiên Vân thân pháp quả danh bất
hư truyền. Mễ Hồng như bóng ma phiêu phưởng quanh họ Thương, song thủ xuất
những đạo kình phong nặng nề, hiểm ác.

Thương Thiên Long mỉm cười xuất chiêu, kiếm quang lạnh lẽo đẩy lui chưởng kình
và phong tỏa đường tiến thoái của đối phương. Mễ Hồng cả kinh tung người lên
né tránh, gầm lên xuất chiêu U Linh Tảo Vu, làn sương mờ bao phủ đấu trường.
Biết địch thủ đã giở tuyệt học U Linh chưởng pháp lừng danh, Thương minh chủ
rú lên thánh thót, ra chiêu Thiên Sơn Đảng Ma. Kiếm khí bốc lên ngùn ngụt đỡ
lấy chưởng phong, một tiếng nổ vang, hai bóng người dang ra. Tình Ma tóc tai
rũ rượi, vai hữu vướng một vết kiếm, máu chảy đầm đề. Hắn điểm huyệt chỉ huyết
rồi lại xông vào. Chiêu Di Linh Xuất Ma đã từng lấy mạng nhiều cao thủ, vô
cùng quỷ dị và lanh lẹ. Thân ảnh Mễ Hồng chập chờn, đôi bàn tay đảo điên chiếu
vào các tử huyệt Thương Thiên Long. Họ Thương nghiến răng ra chiêu Thiên Sơn
Nhất Xuất. Kiếm quang có ánh hồng và ấm áp xua tan âm khí u linh. Tình Ma thét
lên đau đớn, đưa tay ôm vết thương trước ngực, vận toàn lực vượt thoát vòng
vây. Hắn lướt đến trước mặt một cao thủ Kiếm Minh, tung mấy mũi độc châm rồi
vung chưởng bổ vào đối thủ.

Dù thọ thương nhưng công lực rất thâm hậu, chiêu U Linh Khai Sơn lại chủ ở lực
đạo hùng mạnh như xẻ núi nên đã đẩy dạt tên đệ tử Kiếm Minh. Tình Ma phấn khởi
tưng mình định nhảy xuống dòng nước vàng đục của Hoàng Hà để thoát thân. Nhưng
trong lúc người hắn còn lơ lửng trên không thì Thương Thiên Long đã quát lên
như sấm, xuất tuyệt chiêu Thiên Sơn Xuyên Vân, thân kiếm hợp nhất bay đến như
sao xẹt, mũi kiếm đâm xuyên qua ngực Mễ Hồng, hắn gào lên thảm thiết, rơi
thẳng xuống mặt sông.

Thương đại hiệp sợ rớt theo nên đành buông kiếm, uốn mình trở lại bờ. Cả bọn
kéo lại quan sát rồi chạy dọc theo bờ sông nhưng không hề thấy họ Mễ. Thương
minh chủ cười bảo :

– Hoàng Hà mùa này nước chảy xiết, hơn một canh giờ mà y vẫn không nổi lên
chắc là đã chết. Hơn nữa với vết thương trí mạng nơi ngực phải, dù có là Đại
La Tiên cũng không sống nổi. Chúng ta có thể an tâm mà ra về rồi.

Đám đệ tử vui vẻ tán dương võ công của Minh chủ rồi cả bọn lên đường.

Sau trận diệt trừ Tình Ma, thanh danh của Thương minh chủ càng thêm lừng lẫy,
võ lâm đồng lòng tôn ông làm Minh chủ thêm một nhiệm kỳ năm năm nữa. Vì theo
luật lệ giang hồ khi mãn nhiệm mà không ai thách đấu thì chẳng cần phải tổ
chức đại hội để bàn lại.

Thương Thiên Long là một nhân tài xuất chúng – đệ tử của Thiên Sơn lão nhân –
hai mươi tuổi xuất đạo hành hiệp, mười năm sau đã là thủ lãnh của Kiếm Minh,
nơi quy tụ hai trăm cao thủ say mê kiếm thuật. Đến tuổi hơn tam tuần đã oanh
liệt đả bại mấy chục cao thủ trong đại hội Hoa Sơn và giành lấy chức Minh chủ
mà không hề phải giết một ai. Trong thời gian họ Thương nhận trọng trách, Tổng
đàn võ lâm đặt tại Kiếm Trang, trọng địa của Kiếm Minh bên bờ sông Hán Thủy,
thuộc tỉnh Hà Nam. Đệ tử Kiếm Minh trở thành đội quân tiên phong trong việc
phò tá Minh chủ, trừ gian diệt bạo, đem lại thanh bình cho giang hồ.

Kiếm Trang dù là cứ địa của Minh chủ nhưng không có vẻ uy nghi, lộng lẫy.

Thương đại hiệp là người khí tiết, không coi trọng hình thức bên ngoài. Trang
viện rất rộng rãi, xây theo kiểu Tứ Hợp Thiện. Ở giữa và lui vào sâu là võ lâm
đại sảnh. Tầng trên là nơi cư ngụ của gia đình Minh chủ, dưới là khách sảnh.
Sau lưng đại sảnh có một hoa viên xinh đẹp, mát mẻ, chạy dài đến bờ sông Hán
Thủy.

Bốn bên là các phòng ốc của các đệ tử Kiếm Minh, bao quanh đại sảnh, và một võ
trường lót đá xanh.

Kiếm Minh lúc khai tông chỉ có bảy người, nhưng chỉ sau ba năm, danh tiếng đã
lẫy lừng thiên hạ, hào kiệt yêu kiếm bốn phương về gia nhập rất đông. Thần
Kiếm Thương Thiên Long là kiếm sĩ số một đương thời và là vị long đầu tài đức
song toàn.

Ông dạy kiếm thuật cho các đệ tử nhưng không nhận mình là sư phụ mà bắt gọi là
đại ca. Thương đại hiệp tinh thông tướng pháp nên môn đồ Kiếm Minh đều là
những tay hảo hán trung liệt, trượng nghĩa. Tính tình ông khoáng đạt, thác
lạc, không câu nệ hắc bạch, dù xuất thân tà phái nhưng xét không nhiều ác
tính, bản chất thiện lương, cương trực đều được thu nhận.

Môn quy của Kiếm Minh chỉ vỏn vẹn có bốn chữ : giới ác, hành thiện. Ai vi phạm
sẽ bị khai trừ, nếu nặng nề hơn thì sẽ bị phế bỏ võ công.

Ngoài các cao thủ Kiếm Minh, trong tay họ Thương còn có mười tám đạo Thiên
Long lệnh bài để huy động đệ tử các phái trong võ lâm khi cần thiết.

Thương Thiên Long góa vợ đã mười năm. Ông là người chung thủy nên không bước
thêm bước nữa. Nhưng một năm sau ngày tiêu diệt Tình Ma, có một nữ lang tìm
đến Kiếm Trang. Lúc này ông đang cùng sáu huynh đệ khai minh hộ pháp uống rượu
trong hoa viên. Họ là những người đã cùng ông có tình bát bái chi giao, vào
sanh ra tử và sáng lập ra Kiếm Minh.

Nữ lang không đi bằng cổng chính mà lại dùng thuyền nhỏ ghé vào cổng hoa viên
ở bờ sông. Nàng trao cho đệ tử một tờ bái thiếp màu hồng.

Gã vào vào bẩm báo :

– Thưa Minh chủ đại ca, có một nữ nhân xin được bái kiến.

Điểm Thương Nhất Kiếm Trương Hoành nhận lấy trao lại cho họ Thương rồi cười
bảo :

– Có lẽ nữ nhân này mến mộ tài mạo của đại ca nên đến đây cầu duyên đó mà.

Trương Hoành là một kiếm thủ lừng danh của phái Điểm Thương, nhưng vì bản chất
của Kiếm Minh không phải là một bang phái nên họ Trương vẫn có thể tham gia mà
không hề sợ mang tiếng bội phản tôn sư.

Thiên Long mỉm cười, mở thiếp ra xem qua thấy vỏn vẹn bảy chữ : Độc Thủ Long
Nữ Tiêu Phi Phượng.

Ông bảo gã đệ tử :

– Ngươi mau ra mời khách vào đây.

Lát sau, một nữ lang mặc võ phục màu vàng vào đến, trên vai nàng là một thanh
trường kiếm. Thiên Long chấn động tâm thần, thầm khen cốt cách thanh kỳ, tôn
quý của đối phương.

Bảy người đứng dậy thi lễ. Thương minh chủ cất tiếng :

– Tại hạ chính là Thương Thiên Long, còn đây là sáu vị nghĩa đệ. Xin mời cô
nương an tọa.

Tiêu Phi Phượng thản nhiên ngồi xuống ghế. Tỳ nữ hầu rượu mau mắn đem thêm bát
đũa và thức ăn mới.

Nữ lang bưng chung lên môi uống cạn, Sát Nhân Kiếm Hạ Khuê ngồi bên gắp thức
ăn bỏ vào chén cho nàng rồi hỏi :

– Chẳng hay Tiêu cô nương đến đây vì việc gì?

Độc Thủ Long Nữ lạnh lùng bảo :

– Chẳng lẽ các hạ không thể chờ ta uống thêm vài chung rượu nữa hay sao?

Tiếu Thiên Kiếm Hồ Hoài nhìn gương mặt ngượng ngùng của họ Hạ mà phá lên cười
:

– Đúng lắm. Hạ tứ đệ quả là không biết lễ mạo. Tại hạ Hồ Hoài xin kính cô
nương một chung.

Long Nữ thản nhiên cạn chén. Sau năm, sáu chung, mặt nàng ửng hồng trông càng
kiều diễm phi phàm. Thiên Long lặng lẽ quan sát mà không lên tiếng.

Bỗng Tiêu Phi Phượng buông đũa, nhắm thẳng vào mặt Thương minh chủ nói :

– Tiểu nữ nghe danh đại hiệp là đệ nhất kiếm thủ đương đại, muốn được lãnh
giáo vài chiêu. Chẳng hay đại hiệp có hạ cố thành toàn cho chăng?

Thiên Long mỉm cười :

– Tiêu cô nương danh chấn võ lâm quan ngoại, nay cất công lặn lội vào đến
đây, lẽ nào tại hạ lại dám chối từ. Mong được cô nương chỉ giáo.

Vô Nhẫn Kiếm Lý Đường bỗng xen vào :

– Khoan đã, để thêm phần hứng thú, tại hạ xin đánh cược với Tiêu nữ hiệp. Nếu
Thương đại ca thua, ta xin dâng tặng con Xích Long Thần Câu để nữ hiệp sử
dụng. Còn nếu nàng thua thì….

Gã nói đến đây ngưng lại, Long Nữ nóng nảy hỏi :

– Nếu ta thua thì sao? Các hạ nói tiếp đi.

Lý Đường cười hề hề gãi đầu :

– Nếu cô nương thất thủ thì xin chịu khó ở lại làm đại tẩu của bọn ta, vì đại
ca phòng không chiếc bóng dã lâu rồi.

Độc Thủ Long Nữ xấu hổ, dậm chân nói :

– Được ta chấp thuận.

Thiên Long biết các em mình muốn gầy dựng cho mình nên rất cảm động. Trong
lòng ông đã thầm yêu mến Long Nữ nên không hề phản đối.

Lý Đường rút thanh Vô Nhẫn kiếm trao cho họ Thương :

– Đại ca nên dùng thanh kiếm cùn này, nếu không lại làm thương tổn đến đại
tẩu.

Long Nữ thẹn quá hóa giận, vung kiếm chém Lý Đường. Thiên Long đẩy em ra rồi
đón chiêu. Hai người giao chiến đã hơn năm mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng
bại.

Kiếm pháp của Tiêu Phi Phượng nhẹ nhàng, kỳ ảo và lợi hại vô cùng. Nhưng họ
Thương là đại hành gia kiếm thuật nên không hề bối rối, bình tĩnh chiết chiêu
giải phá. Long Nữ nóng ruột giở ngay pho Ngọc Nữ kiếm pháp, quyết dành thượng
phong. Quả nhiên, Thiên Long bị áp đảo, ông cười mát xuất chiêu Thiên Sơn Khán
Hoa chặn đứng đường kiếm đối phương. Tiêu Phi Phượng vận toàn lực múa chiêu
Ngọc Nữ Tiến Tửu, kiếm quang lạnh lẽo bức người, ào đến các đại huyệt trước
ngực họ Thương. Thiên Long thấy sát khí nặng nè, kiếm chiêu kỳ ảo, vội quát
lớn xuất chiêu Thiên Sơn Lôi Xướng. Kiếm khí xao động không gian nghe như
tiếng sấm vọng từ xa. Hai thanh kiếm chạm nhau vang dội, bóng người nhập lại
rồi tan ra.

Thiên Long bình thản ôm kiếm, ánh mắt phảng phất nụ cười. Còn Độc Thủ Long Nữ
kiếm đã rời tay, đứng lặng người bàng hoàng. Nàng biết đối phương đã đặt kiếm
vào tâm thất mình nhưng rút lại, chỉ đánh bay vũ khí. Sáu tên nghĩa đệ của
Thương Thiên Long mừng rỡ reo hò rồi kéo nhau bước đến cứu mình thi lễ :

– Bọn tiểu đệ xin ra mắt đại tẩu.

Long Nữ không ngờ sự tình lại trớ trêu thế này. Nàng thẹn thùng hàng châu lã
chã. Không biết phải nói sao, Phi Phượng rút tiểu đao định tự sát. Nhưng Thiên
Long đã như ánh sao băng bay đến chụp lấy cổ tay nàng và dịu dàng nói :

– Nếu Tiêu cô nương cho rằng tại hạ không xứng đáng thì cứ coi như việc đánh
cuộc kia chỉ là chuyện đùa. Hà tất phải hủy thân.

Long Nữ cắn răng hỏi lại :

– Nếu không phải chuyện đùa thì đại hiệp tính sao?

Thiên Long nghiêm mặt đáp :

– Ta chỉ sợ mình không xứng đáng với cô nương mà thôi.

Long Nữ thẹn thùng đảo khóe thu ba nói nhỏ :

– Sao đại hiệp cứ nắm tay thiếp mãi vậy?

Thiên Long giật mình đưa tả thủ tước lấy tiểu đao rồi buông nàng ra. Long Nữ
quay sang lục vị hộ pháp cắn răng nói :

– Chư vị thúc thúc có lòng, ta xin cảm tạ.

Sáu chàng hán tử mừng rỡ reo hò nhảy múa.

Hai năm sau, Minh chủ phu nhân Tiêu Phi Phượng hạ sanh một nam nhi, đặt tên là
Thương Thiên Vũ. Khi tắm rửa cho con, phu thê họ Thương thích thú khi thấy
trong lòng bàn tay hữu của Vũ nhi có bảy nốt ruồi son nằm theo hình sao Bắc
Đẩu. Thiên Long đem chuyện này kể cho các lão đệ nghe.

Hài nhi chưa tròn một tháng thì một đệ tử Cái bang – lực lượng trinh sát chính
của võ lâm – đã đến báo rằng: Thanh Long tiêu cục ở Trường Sa trong một đêm đã
bị toán hắc y tấn công, tổng tiêu đầu Thiết Trượng Mã Linh, đệ tử tục gia của
Thiếu Lâm cùng hơn sáu mươi tiêu sư đã bị giết một cách thảm thiết.

Thương Thiên Long định lập tức lên đường xuống Hồ Nam điều tra vụ án, nhưng
lục đệ là Đoạn Sơn Kiếm Cổ Khải Chi đã nói :

– Đại ca, việc truy án bước đầu chưa cần sự có mặt của người. Để bọn tiểu đệ
đi trước một bước xem sao. Chờ đại tẩu và Vũ nhi được cứng cáp rồi đại ca hãy
khởi hành.

Các bái đệ đều tán thành, Thiên Long đành phải nghe theo, giao việc này cho
nhị đệ là Trương Hoành đảm nhiệm. Ông sợ đối phương lực lượng hùng hậu nên đã
cho cả sáu người xuất trận, đem năm chục kiếm sĩ kiêu dũng nhất.

Đêm đó, Thiên Long an ủi phu nhân và nựng nịu hài tử xong liền trở lại thư
phòng. Là người tận tụy với trách nhiệm, ông không hề an tâm khi không được
đích thân tra xét, nên khó mà ngủ được. Vầng trăng non tháng hai lơ lửng ngoài
song, Thiên Long bưng chén trà bước ra lan can lầu ngắm cảnh hoa viên và mặt
sông Hán Thủy.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, dòng nước như dải lụa bạc uốn quanh, trôi về tận phía
chân trời xa. Ông nghĩ đến Vũ nhi, lòng vui sướng nở một nụ cười. Họ Thương
giờ đây đã có người thừa tự và chắc chắn phải là một anh hùng cái thế, thành
tựu còn hơn cả bản thân ông. Hài nhi còn quá nhỏ, không thể vận dụng tướng học
mà nhận xét, nhưng chòm sao Bắc Đẩu trong lòng bàn tay hữu là một biểu hiện
tôn quí phi phàm. Từ lúc gặp Tiêu Phi Phượng, ông đã nhận ra nàng phúc tướng
tôn nghiêm, ắt phải sinh qúy tử.

Trời đã sang xuân từ lâu nhưng vẫn còn rất lạnh, nhìn các đệ tử canh gác Tổng
đàn đang co ro bên chậu than hồng, ông mỉm cười quay vào.

Công việc võ lâm bề bộn, đa đoan nên ông đôi lúc ngủ đêm trên trường kỷ trong
thư phòng.

Tiếng mõ báo canh ba từ xa vọng lại, Thiên Long mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chỉ một lát sau, ông giật mình nghe tiếng thét thê thảm sau vườn và
tiếng vũ khí chạm nhau chan chát. Thiên Long bật dậy, chụp thanh trường kiếm
lao ra lan can lầu quan sát. Nhìn quanh, thấy hàng trăm bóng đen đang áp đảo
các đệ tử Kiếm Minh mặc áo vàng, ông biết tai họa đêm nay sẽ rất khủng kiếp.
Sáu vị nghĩa hiệp và năm mươi cao thủ hạng nhất đã vắng mặt, số còn lại võ
công chỉ vào bậc trung, khó mà đương cự với cường địch.

Thiên Long vận khí quát lớn :

– Anh em cố giữ vững trận địa, lùi dần về đại sảnh, ta sẽ tiếp ứng ngay.

Đám đệ tử Kiếm Minh được lệnh, vừa đánh vừa lui về phía trong, đã có hơn mười
người bị thương vong nhưng họ vẫn không hề nhụt chí. Dù lực lượng đối phương
đông hơn, cũng nhất thời không phá được vòng người đang liều chết bảo vệ cho
Minh chủ phu nhân và công tử.

Thấy kế sách của mình đã có hiệu quả, ông an tâm lao xuống lầu, vào khuê phòng
của phu nhân. Tiêu Phi Phượng lúc này đã quấn chặt Vũ nhi lại, xách kiếm định
chống cự. Nàng mới sinh nở nên cơ thể còn yếu ớt, làn da trắng xanh trông rất
hư nhược. Nàng chỉ hài nhi, mắt long lanh nhưng giọng cười cương quyết :

– Tướng công. Bọn địch dám tấn công Tổng đàn võ lâm ắt phải rất hùng mạnh.

Phu thê chúng ta là người sống trên đầu gươm mũi kiếm, sinh tử phó mặc cho
thiên mệnh nhưng chàng phải bảo toàn cho Vũ nhi, đừng để tâm đến thiếp. Nếu
cảm thấy không cách nào chống cự nổi thì phải lập tức đem con đào thoát. Có
vậy thiếp mới ngậm cười nơi chín suối.

Thương Thiên Long anh hùng cái thế, biết tính Long Nữ cương cường, không nói
hai lời nên bật cười bi tráng, đáp :

– Nương tử yên tâm, ta hứa rằng không ai có thể chạm vào Vũ nhi. Nàng hãy sát
cánh cùng ta. Nếu thất lạc, sau này sẽ tìm nhau ở Động Đình hồ.

Ông cột chặt hài nhi vào trước ngực, dắt phu nhân phi thẳng ra ngoài. Các
chiến sĩ Kiếm Minh vẫn anh dũng chống trả quyết liệt, không để địch nhân xông
vào. Thấy phu thê họ Thương xuất hiện, một giọng cười âm hiểm âm u cất lên :

– Thương Thiên Long, đêm nay ta quyết tâm làm cỏ Kiếm Minh, ngươi đành phải
chôn xác tại đây thôi.

Thương minh chủ quắc mắt hỏi :

– Ngươi là ai? Ta với ngươi có oán thù gì, sao không ra mặt song đấu mà lại
dùng cách ám tập hèn hạ này?

Người bịt mặt cười sâu hiểm, nói :

– Danh tính của ta ngươi sẽ biết trước lúc xuống tuyền đài. Còn chuyện giao
đấu thì ngươi không cần đòi hỏi, ta quyết đích thân trả mối hận xưa. Ngươi
đừng tự cho mình ta vô địch. Với ta, Thiên Sơn kiếm pháp chỉ là trò trẻ con.

Thương đại hiệp biết đối phương không nói đùa, liền động thủ trước để chiếm
tiên cơ. Chiêu Thiên Sơn Minh Nguyệt tung ra như chớp giật. Hắc Y Mông Diện
cười nhạt, vung kiếm chống trả, đường kiếm quỷ dị, tàn độc phi thường. Dù là
người kiến văn uyên bác, họ Thương cũng không nhận ra lai lịch. Ông gầm lên
đánh tiếp chiêu Thiên Sơn Đảng Ma, hai thanh kiếm chạm nhau ngân dài. Nghe hổ
khẩu mình đau nhức, ông kinh hãi nhận ra đối thủ công lực vô cùng thâm hậu.

Lúc này Minh chủ phu nhân Tiêu Phi Phượng đã chung sức cùng đám đệ tử quyết
đấu với bọn hắc y. Võ công nàng dù cao siêu nhưng vì mới khai hoa nở nhụy nên
rất yếu ớt, đường kiếm vô lực. Các đệ tử Kiếm Minh phải liều chết mời bảo vệ
được nàng.

Bọn sát thủ hắc y không hiểu thuộc bang hội nào mà rất lợi hại, chúng dường
như không sợ chết, lăn xả vào chém giết. Phe họ Thương chỉ còn sót lại hơn sáu
chục kiếm thủ.

Thương Thiên Long thấy đối phương kiếm chiêu tàn độc, công lực thông thần,
biết không thể vì chút hư danh mà mang phiền lụy đến tính mạng môn đồ nên vận
công quát lớn :

– Các huynh đệ mau bảo vệ phu nhân đào thoát.

Môn uy Kiếm Minh rất nghiêm, các kiếm sĩ lập tức tập trung phá vòng vây, tiến
dần về phía cửa trang. Lúc này, Tiêu Phi Phượng đã kiệt sức, được một nữ đệ tử
cõng trên lưng, đi giữa sự bảo vệ của môn đồ.

Hắc Y Mông Diện không ngờ họ Thương lại chẳng vì thanh danh mà chiến tới cùng,
cho đệ tử thoái quân. Hắn giận dữ nghiến răng ra lệnh :

– Không được để chúng thoát thân.

Hắn vung kiếm chém liền bốn chiêu liên hoàn. Nhưng Thiên Long nào phải kẻ tầm
thường, dù võ nghệ không bằng nhưng lòng quyết tử đã giúp ông cầm cự được. Hai
vết thương nơi lưng và vai tả không làm ông thất chí. Thấy phu nhân và môn đệ
đã thoát ra ngoài, ông phấn khởi xuất chiêu Thiên Sơn Loạn Vũ, kiếm ảnh như
trận mưa rào phủ kín đấu trường.

Hắc y nhân bật cười kinh khiếp, thân ảnh như ma muội, thanh trường kiếm của
hắn vẽ lên những hình khô lâu xanh biếc. Hữu kiếm len qua màn kiếm quang đâm
vào Vũ nhi đang nằm trên ngực trái Thiên Long. Họ Thương kinh hoàng lách sang
tả, chịu một kiếm xuyên ngực phải, ông cắn răng phóng trường kiếm vào địch thủ
rồi vỗ mạnh một chưởng Thiên Sơn Bảo Tọa. Đây là chiêu thủ mạng nên trong lúc
bất ngờ, đối phương đang chú tâm đối phó với trường kiếm, khó lòng mà tránh
được. Hắc y nhân đành vung tả thủ đỡ chiêu, Thiên Long đã có chủ ý nên vận
toàn lực, còn hắc y nhân miễn cưỡng chống trả nên không đủ lực. Hắn hự lên một
tiếng, dội ngược ra sau ba bước, Thiên Long mừng rỡ, mượn lực phản chấn tung
mình lướt đi. Trong phút chốc biến mất vào màn sương.

Hắc y nhân nhất thời choáng váng không kịp đuổi theo, hắn dậm chân tiếc rẻ,
rút còi thổi mạnh. Từ xa, toán nhân mã quay về, một tên báo :

– Bẩm Cung chủ, bọn tàn quân của Kiếm Minh đã thoát vào huyện thành. Chúng đệ
tử vì sợ kinh đang quan quân nên không dám tiếp tục truy sát.

Hắc y nhân gật đầu :

– Không sao, Thiên Long bị ba mũi độc kiếm, chắc không cách nào thoát chết.

Mối hận này coi như đã trả xong, các ngươi mau chóng hỏa thiêu nơi này rồi rút
quân.

Việc truy sát sẽ tính sau.

Lát sau ngọn lửa bùng lên dữ dội, biến Tổng đàn võ lâm thành đống tro tàn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.