Kiều Tri Niệm ôm cậu nhóc mập mạp ngồi trên tấm thảm ngoài ban công để phơi nắng. Tần Lệ Hành chưa đầy bốn tháng nhưng nét mặt đã rất giống Tần Dập. Cậu nhóc ngồi không yên trong lòng mẹ, thỉnh thoảng cứ nhích tới nhích lui, bàn tay nhỏ bé bắt lấy những hạt bụi được chiếu sáng trong không khí, vừa khua tay vừa kêu ê a.
Tần Dập mở cửa lập tức nhìn thấy cảnh tượng yên bình này.
Kiều Tri Niệm nhìn chồng nở nụ cười ngọt ngào, sau đó xoay người con trai về phía anh.
Tròng mắt của cậu nhóc xoay tròn, vừa nhìn thấy ông bố đã mấy ngày không gặp, thế là vươn hai tay đến trước mặt anh, lẩm bẩm muốn anh bế.
Người đàn ông tiến lên hai bước, đôi mắt đen láy tràn ngập tình yêu, nhưng lại không chạm vào bàn tay nhỏ bé đang dang rộng.
“Con ngoan, người bố bẩn lắm, đợi bố tắm xong sẽ ôm con nhé.“
Sắp tới Kiều Tri Niệm sẽ về nước, vì muốn có nhiều thời gian ở nước Z với cô, cho nên mấy ngày nay anh dồn hết đống công việc ở tất cả các nơi lại để giải quyết cho xong, đã ba ngày hai đêm rồi chưa ngủ. Tròng mắt đỏ ửng và quầng thâm màu xanh nhạt như đang tố cáo sự mỏi mệt của anh.
“Anh không nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Người phụ nữ đau lòng, nhưng cũng phải trách anh. Bàn tay mềm mại xoa huyệt thái dương cho anh.
“Anh mau đi tắm đi, lát nữa em sẽ xoa bóp đầu cho anh.”
Người đàn ông cúi người hít một hơi thật sâu, học theo giọng điệu cung kính.
“Tuân lệnh, bà Tần.”
Tần Dập cởi quần áo, bước vào phòng tắm, còn đứa nhóc chưa hiểu nghe lập tức cảm thấy buồn bã. Bé chỉ biết là bố không ôm mình mà bỏ đi mất. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cái miệng chu ra thành hình số 8, nhìn về phòng tắm bật khóc.
“Cục cưng ngoan, không khóc không khóc nha.” Kiều Tri Niệm vội vàng dỗ dành cậu.
Cậu nhóc quẹt miệng, trên chiếc cằm tròn trịa có một trũn sâu, dáng vẻ không khóc còn đáng thương hơn.
Tần Dập vừa bước vào phòng tắm không để ý đến tiếng cửa mở, nào ngờ mấy giây sau, một cánh tay trắng nõn đã chạm đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.
Người phụ nữ rụt tay về, sau đó cái đầu nhỏ thò vào.
“A ê ê a a!”
Cậu nhóc vui mừng nhìn người đàn ông kêu to:
“Ha…”
Anh bật cười thành tiếng, lau khô nước trên người, lấy quần ngủ để bên cạnh mặc vào rồi đón lấy cậu nhóc.
Cậu nhóc mũm mĩm vui vẻ nhào vào lòng anh, cọ cọ gương mặt béo vào lồng ngực cứng rắn. Gương mặt đỏ ửng cả lên, không biết là do cọ xát hay do phấn khích.
Xem hai bố con đi ra, trên ngực của người đàn ông còn dính cả nước bọt, cô gái nhỏ xấu hổ le lưỡi với anh.
“Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
Người đàn ông cong môi, ôm lấy cả cô.
Tay trái đứa nhỏ, tay phải người lớn, ôm cả hai người lên giường.
Có lẽ vì mấy ngày yeutruyen.net không gặp nên cậu nhóc rất nhớ bố. Nằm trên giường rồi mà cũng không chịu buông, cơ thể nho nhỏ chứ nhích tới nhích lui trên bụng Tần Dập.
Một tay anh đỡ lấy bé con đang nằm trên người, ánh mắt bình tĩnh nhìn vợ mình, tay còn lại ôm chặt vòng eo của cô.
Dáng người mảnh mai, gương mặt rạng ngời của Kiều Tri Niệm vẫn như trước. Sau khi sinh nhóc con Lệ Hành, cô chỉ tăng thêm vài phần thành thục, còn nhiêu vẫn không thay đổi.
Người phụ nữ vòng tay qua cổ chồng mình, bàn tay đặt trên huyệt thái dương rồi xoa nhẹ.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ngủ một lát không?”
“Chút nữa đi.” Anh đặt lên môi Kiều Tri Niệm một nụ hôn. Cậu nhóc nằm trên người không còn ngọ nguậy nữa mà ngây ngốc nhìn hai người.
“Con đang nhìn kìa.”
Cô ɭϊếʍƈ dư vị còn vươn trên môi, cánh môi màu hồng nhạt trở nên trong suốt, sáng óng ánh.
“Ừ, làm lại cho con xem.” Thế là anh lại hôn thêm cái nữa.
Một lát sau, nhóc con bò lên ôm lấy mặt Tần Dập.
Có vẻ bé không hiểu hôn là gì, cho nên chỉ dùng cái miệng bé xíu ướt nhẹp chạm nhẹ vào cằm của anh.
Tần Dập sửng sốt, bàn tay to luồng qua nách của cậu nhóc rồi bế lên cao. Nhìn cặp chân ngắn ngủn đang ngoe nguẩy trên không, tim anh mềm nhũn ra.
Kiều Tri Niệm cảm thấy hơi ghen tị. Cô nhéo nhéo cánh tay mập mạp đầy thịt kia.
“Chờ đến lúc mẹ nhập học, xem con có nhớ mẹ không.”
Người đàn ông nghe thấy thế thì quay đầu qua, đưa cậu nhóc đến trước mặt vợ. Con của anh rất tận tâm, cũng đã gặm lên mặt mẹ nó một miếng. “Vậy còn tạm được.” Người phụ nữ hài lòng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đầu tựa vào vai người đàn ông. Cậu nhóc được đặt giữa hai người, một nhà ấm áp.