Người đàn ông có hơi tủi thân, đôi mắt hẹp dài lúc này đang cụp xuống khiến từ xinh đẹp mỹ lệ không nên đặt lên trên người anh lại xuất hiện.
Kiều Tri Niệm không nhìn thấy ánh mắt Tần Dập nên lá gan cũng lớn hơn, trong cơ thể như có một luồng sức mạnh tăng vọt. Khúc mắc của mình đã được mẹ tháo gỡ, cô cũng muốn người đàn ông này buông xuống tất cả rào cản. Nghĩ đến cuộc trò chuyện với mẹ khi nãy, tinh thần của Kiều Tri Niệm càng thêm hăng hái, nói hết toàn bộ những lời giữ kín trong lòng.
Cô phơi bày những tâm sự của thiếu nữ ra trước mặt anh, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn chôn đầu vào hõm cổ Tần Dập, giọng nói nho nhỏ chỉ đủ mình anh nghe. Kiều Tri Niệm sợ mình vô tình buông tay ra thì lúc đối diện với anh sẽ luống cuống đỏ mặt, sau đó không biết nên nói thế nào nữa.
“Mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được.”
Đôi mắt ngấn nước của cô đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, giọng nói ngày càng ấm áp.
“Người kiêu ngạo như anh cũng sẽ chăm em uống thuốc khi em bệnh, suy xét đến từng bữa ăn của em mà xuống bếp, sẽ vì em mà nghĩ về tâm tư của con gái, làm tất cả mọi chuyện để em được vui vẻ.”
“Quan trọng nhất là… anh yêu em.”
Kiều Tri Niệm vòng tay quanh cổ Tần Dập, cánh môi nói ra lời yêu thương làm hơi nóng phả lên da thịt anh. Câu bày tỏ chân thành cuối cùng rót vào tai người đàn ông khiến đôi mắt anh mở to. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Tần Dập đã được trải nghiệm cảm giác lên trời xuống đất, giống như một lữ khách đi trên sa mạc bị bão cát hung bạo nuốt chửng, hoặc một chiếc thuyền đang gian nan tiến về phía trước trong cơn bão.
Giờ phút nghe được lời tỏ tình đột ngột của cô thì anh lại nghệch ra.
“Không cần nghĩ về yeutruyen.net mình như vậy, tất cả những gì anh nói ngay từ đầu đã không phải vậy.”
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời, ngón tay vuốt ve dọc khắp các rãnh cơ trên cánh tay của Tần Dập, phác họa ra một hình dáng sâu sắc.
Tâm tư giấu kín bị nói trúng nhưng anh lại không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại cơ thể đang ôm lấy cô bỗng trở nên nóng hổi, tim đập nhanh hơn.
“Được.”
Máu đã chảy lại, một giây sau anh gật đầu đồng ý.
Năng lực biểu đạt của Tần Dập ở phương diện tình cảm luôn rất kém, dù trong lòng có nghĩ gì đi nữa thì chắc chắn sẽ không nói ra.
Thật ra anh không biết phải trả lời cô như thế nào, một từ “được” đã chứa đựng quá nhiều cảm xúc của anh. Nó không chỉ là câu trả lời cho những gì Kiều Tri Niệm vừa nói, mà còn làm bức tường vô hình ngăn cách hai người sụp đổ.
Nếu cô đã lựa chọn thì không thể hối hận, càng không còn đường lui.
Tần Dập chuyển bị động thành chủ động, yeutruyen.net ôm người ngã xuống giường, lưu luyến ở chỗ mềm mại trên cơ thể của cô.
“Sau này sẽ không như vậy nữa, anh hứa.”
Môi lưỡi giao nhau, nụ hôn này không mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà cực kỳ thuần khiết, anh chỉ muốn thưởng thức hương thơm trong khoang miệng của cô.
“Em tin anh, anh Tần.”
Sau đó cô chuyển chủ đề, muốn kết thúc bầu không khí nặng nề không nên có giữa hai người.
“Vừa nãy trong lúc trò chuyện, bố em có đi nấu cháo cho mẹ, em cũng muốn ăn.”
Người đàn ông nghe thế, vừa định bật dậy thì bị Kiều Tri Niệm giữ lại.
“Để em nấu cho, có lẽ sẽ không ngon bằng anh.”
Anh mỉm cười trong bóng tối, đưa tay bật đèn trên đầu giường lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Đều ngon hết.”
…
Người ủ rũ cả một ngày rốt cuộc cũng tươi tỉnh lại, đầu bếp được mời ra khỏi nhà bếp, chỉ để hai người ở lại.
Người nhà họ Tần đều thấy khó hiểu, buổi trưa hình như hai người còn xảy ra chuyện gì đó, thể mà đến tối đã thân mật lại rồi cùng nhau nấu cơm trong bếp, trông rất vui vẻ…
“Chụt.”
Người đàn ông đang quay sang lấy đồ thì một nụ hôn bỗng rơi xuống mặt. Ngay lúc Tần Dập há miệng ra thì Kiều Tri Niệm đã bỏ một miếng xoài vào, vị ngọt tan ra trong miệng, hương thơm phức và mềm mại.
Cô nói: “Em vừa nếm thử, cái này ngọt lắm.”
Anh mỉm cười, ɭϊếʍƈ nước trái cây còn sót lại trên môi.
“Không ngọt bằng em.”