Phần 14.
Vừa nói xong thì nghe bên ngoài tiếng quát tháo, mình vội mở vừa nhìn ra thì lại được 1 phen bất ngờ nữa. Khoảng chục chú áo xanh cầm rùi cui đứng bao vây bên ngoài. Có vài đứa trong team của Nhung đang cự cãi với mấy chú áo xanh đó nhưng hiển nhiên là không có tác dụng gì.
Thấy mình bước ra, một chú áo xanh đeo hàm thiếu uý tiến lại nói: Anh T.A, mời anh về trụ sở làm việc.
Mình chưa kịp nói gì thì Nhung đã lên tiếng: ai cho các anh quyền bắt người, anh T.A phạm tội gì mà các anh bắt, các anh có lệnh bắt không.
Mình cười kéo Nhung lại nói: Họ mời mình về phường làm việc chứ có bắt đâu. Mày cứ bình tĩnh.
Xong mình quay ra bảo đồng chí sự: Cậu mời mình hay mời tất cả anh em ở đây.
Sự: Mời một mình anh thôi. Nhưng anh nên nói mọi người giải tán, tụ tập ở đây rồi còn mang theo vũ khí nguy hiểm, tôi không giữ thì cũng báo công an khu vực đến đưa lên đồn hết.
Mình nghĩ thế cũng đúng nên quay ra bảo Nhung: Mày cảm ơn anh em hộ anh xong để anh em về thôi, để anh lên làm việc xem có chuyện gì rồi anh báo mày.
Xong thì mình đi cùng mấy đồng chí sự ra đầu ngõ, ngoài đó đã có 2 cái xe 7 chỗ đợi.
Lên xe thì mình cũng không để ý đến mấy chú sự ngồi cạnh nữa. Mình biết mấy chú này chỉ là lính, chỉ đâu đánh đấy, chứ chả biết đầu cua tai nheo vụ việc ra sao. Mà có biết thì các đồng chí ấy cũng chẳng được nói với mình.
Thấy mấy đồng chí ấy xuất hiện ở đây thì mình cũng đoán được vài phần. Chắc hẳn mấy hôm vừa rồi mình vẫn bị sự cho người theo dõi. Hôm nay thấy mình kéo đông anh em vây nhà Hà thì các đồng chí ấy nghĩ mình có mưu đồ gì đấy nên vội huy động người đến đây để ngăn chặn. Không loại trừ khả năng các đồng chí ấy nghĩ mình giết Hà để bịt đầu mối.
Haizzzz, Nhung muốn giúp mình nhưng làm quá đâm ra lại hại mình rồi. Lúc đó mình còn thấy lo lắng … Sự theo dõi kiểu gì mà mình không hề biết, không biết sự có biết vụ mình nhận được hồ sơ của cơ quan điều tra hay không. Vụ này mà lộ ra thì người giúp mình sẽ còn gặp nhiều rắc rối. Việc để lộ bí mật điều tra thì đuổi khỏi ngành là chắc luôn. Nhất là mình đang là nghi phạm của vụ án nữa. Giờ chỉ còn hi vọng là nó chưa có lệnh bắt với lệnh khám thì không được vào nhà mình lục soát thôi. Gọi là hi vọng thôi, chứ mình biết công an ở Việt Nam thì nó éo từ thủ đoạn nào đâu.
Gạt việc đó ra khỏi đầu, mình ngồi sắp xếp lại những thông tin thu thập được từ Hà. Nếu đúng như lời Hà nói thì Vân chắc chắn là người đứng sau vụ án này. Chỉ không biết nó là hung thủ hay là người chủ mưu thôi.
Nhưng ngẫm lại thì thấy thông tin Hà cung cấp có một số điểm mâu thuẫn với những gì mình biết được từ Kiều. Đặc biệt là việc Kiều nói Hà là người bị hại trong việc mua lại nhà của lão Quảng, nhưng Hà lại phủ nhận và nói là làm mọi việc theo sự chỉ đạo của Vân.
Mình nghĩ khả năng cao là Kiều nhận được thông tin không chính xác từ lão Quảng, bởi nếu Hà là người bị hại thì chả tội gì Hà phải nói cái nhà đó của Vân.
Đến đây thì nghi vấn lại xoay ra lão Quảng, tại sao lão ấy lại cung cấp thông tin giả cho Kiều. Có thể lão ấy cố tình nói thế để rung Kiều, buộc Kiều phải trả lại nhà cho lão ấy. Hoặc giả chính lão ấy cũng không biết được nội tình và mối quan hệ giữa Hà và Vân. Nhưng tại sao Kiều là người trong cuộc, có quan hệ chị em với Vân mà cuối cùng thông tin lại chỉ biết qua lão Quảng, mà cũng không có cách nào để kiểm chứng. Tiếp xúc với Kiều vài lần, mình biết em ấy đâu phải là tay mơ đâu.
Mình nghĩ, chỉ có 1 đáp án duy nhất cho nghi vấn này đó là giữa Vân và Kiều không còn bất cứ sự liên hệ nào, vì hận thù hoặc vì một lý do nào khác đó. Chỉ như vậy thì Kiều mới không thể check lại thông tin từ phía Vân. Điều này cũng lý giải cho việc, Kiều dùng mọi thủ đoạn để moi thông tin về Vân từ mình. Có thể tại thời điểm đó, Kiều đã linh cảm được mối nguy hiểm nên mới bất chấp làm như vậy.
Trở lại nghi vấn với Vân, việc em ấy đột nhiên biến mất đúng thời điểm Kiều bị sát hại khiến mình không thể không coi Vân là nghi phạm chính trong vụ án này. Nhưng mình vẫn đau đầu với câu hỏi: Tại sao Vân lại để mình tham gia vào vụ án này. Rõ ràng việc mình xuất hiện kéo theo quá nhiều rủi ro cho Vân nếu có ý định giết Kiều.
Nghĩ đến đây thì xe đã lại quay về số 7 Thiền Quang. Mình lại được đưa lên gặp đồng chí sự hôm trước. Thấy mình, đồng chí sự vẫn thân thiện, mời mình ngồi rồi pha trà rót nước. Xong sự mới nói: Cậu làm gì manh động thế, mà kéo đến mấy chục thằng đến nhà Hà làm gì vậy.
Mình cũng đã lường trước câu hỏi này trên đường đi rồi, giờ biết đích xác Kiều chết thì đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng chứ không phải chiêu trò của mấy chú điều tra viên nữa, vậy mình nên nói thực, cứ vòng vo mất công các chú ấy nghi ngờ thêm, mà mình có làm gì sai éo đâu mà phải nói dối. Nghĩ vậy nên mình đáp: Em nghĩ Hà có liên quan đến cái chết của Kiều nên tìm Hà hỏi một số chuyện thôi. Em cũng như anh, mong sớm tìm được hung thủ.
Sự liếc mình cười tủm tỉm: Cậu mà làm được hộ công việc của bọn tớ thì còn gì bằng. Nhưng thu thập thông tin thì cần gì kéo cả đội mang theo tuýp với mã tấu làm gì.
Mình vẫn thành thật: Cái này thì cũng không phải chủ ý của em, tại đứa bạn em nó hấp tấp quá, với cả 1 phần là mấy đứa bạn Hà nó không cho em gặp.
Sự: Cái Nhung bạn cậu nó cũng ghê gớm chứ không phải dạng vừa đâu. Mà hình như trước cậu đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân 1 lần rồi nên nó mới nhiệt tình thế nhỉ.
Mình giật mình, mấy ku sự này thính thật, đã biết luôn cả chuyện trước kia của Nhung và mình rồi. Thấy mình im lặng không nói gì, đồng chí tiếp: Những việc cậu làm trước kia bọn tớ cũng biết cả, vụ cậu bị tạm giam ở …. bon tớ cũng biết. Chả hiểu sao cậu thoát ra đươc. Hiếm trường hợp khởi tố xong lại được trả tự do lắm.
Nói xong đồng chí sự chăm chú quan sát mình, miệng vẫn cười cười. Thái độ của sự khiến mình hơi bực mình. Thà nó đập bàn đập ghế quát tháo còn đỡ, nó cứ thủ thỉ tâm tình như này làm mình sởn da gà.
Mình đổi thái độ: Có gì thì em cũng đã nói rõ rồi, em biết anh đưa em lên đây vì vụ tụ tập ở nhà Hà. Giờ em cũng đã giải thích rồi đấy, nếu không còn gì nữa thì anh để em về.
Sự vẫn bình thản: Cậu làm luật sư mà không thấy nghi ngờ, tại sao bây giờ bọn tớ vẫn để cậu ở ngoài à.
Mình: Vì các anh có căn cứ gì để giữ em đâu.
Sự: Bọn tớ chỉ cần biết cậu là một trong nhưng người cuối cùng liên lạc với Kiều, cũng là người có liên quan trực tiếp đến những hành vi phạm tội của Kiều là có thể tạm giữ cậu rồi.
Mình: Kiều phạm tội gì vậy?
Sự: Làm giả giấy tờ, lừa đảo chiếm đoạt tài sản
Nghe đến đây, mình thấy trong đầu loé lên một suy nghĩ gì đó, nhưng nó lập tức biến mất, không kịp nắm bắt và chắp nối. Chỉ biết là có gì đó không ổn ở đây thôi. Nhưng cũng có thể mình nhầm lẫn hoặc quá nhạy cảm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao các anh không bắt em.
Sự lại cười cười đứng dậy đi lại vỗ vai mình nói: Không phải không bắt mà là chưa bắt thôi. Ai đó có muốn giúp cậu thì cũng chỉ kéo dài thời gian thêm được 1 tuần thôi. Hết thời gian đó mà không có tình tiết gì mới thì bọn tớ buộc phải bắt cậu. Cậu nhớ cho. Giờ thì cậu về được rồi. Nhưng nhớ đừng tụ tập manh động mà khiến bọn tôi phải bắt cậu sớm hơn nhé.
Câu nói này của sự làm mình vừa hoang mang vừa lo lắng khi ra về. Vậy là có người đang ngấm ngầm giúp mình, Nhưng cũng chả giúp được lâu nữa. Mình phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, hoặc chí ít cũng là chứng cứ chứng minh mình ngoại phạm, không thì …. tèo con mèo.
Còn về người giúp mình, với cái kiểu thần thần bí bí như này, mình chắc cũng đã đoán ra được vài phần rồi. Có điều mình có đủ can đảm đi gặp người đó hay không và quan trọng là người ta có chịu găp mình không nữa. …
………………………………….
Phần 15.
Ra khỏi số 7 Thiền Quang thì trời cũng đã tối, qua một ngày dài với nhiều biến cố, mình không còn tâm trạng để đi gặp lão Quảng nữa, đành bắt taxi về nhà Nhung để lấy xe. Nhung mở cửa đón mình vẫn với bộ váy ngủ mỏng tang. Có điều giờ mình đang trong tâm trạng rối bời, với cả nhìn cái mặt xưng vù của em ấy nên chả còn chút rung động nào nữa.
Nhung đưa mình cốc nước xong hỏi: Tình hình thế nào anh, mấy thằng chó đấy nó có làm gì anh không.
Mình cười: Anh về yên lành thế này là tốt rồi, mày lo gì nữa. Mà đội hôm nay mày lôi ở đâu ra đấy. Chuyên nghiệp vãi.
Nhung: Em làm nghề này bao nhiêu năm nay rồi, quen biết trong giới giang hồ đâu thiếu. Tính em chơi với bạn bè hết mình nên khi có việc là bọn nó giúp ngay. Anh lăn tăn gì chuyện đó. Mà anh vẫn chưa nói em biết vụ này như nào đâu đấy. Bình thường thì cviec của anh em cũng chả hỏi. Nhưng để sự thành phố vào cuộc thì việc này chắc không đơn giản. Em thấy lo lo. Anh cứ nói cho em biết. Ít nhiều gì em cũng tìm cách giúp được anh.
Nghe Nhung nói thế thì mình thực sự cảm động, mình biết nó vốn là đứa sống tình nghĩa, nhưng bẵng đi một khoảng thời gian nó chồng con, 2 anh em không nói chuyện với nhau. Mà giờ thấy mình gặp chuyện nó vẫn sốt sắng như này.
Với cả chuyện hôm nay nếu không phải nó là người giúp thì mình còn gặp nhiều phiền hà. Bởi nếu là người khác, dù có gọi được vài ba người đến thì muốn gặp Hà mà không có xô xát va chạm e rằng rất khó. Chắc Nhung nó biết được điều này nên mới huy động đông người đến vậy để đè bẹp ý chí kháng cự của mấy thằng bảo kê. Có vậy thì mình mới gặp Hà một cách yên bình mà không phải đổ máu.
Chuyện này mà có Nhung giúp thì cũng có thêm vài phần hi vọng. Nghĩ vậy nên mình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhung nghe.
Nghe mình kể xong, Nhung nó nói ngay: Con Hà này có vấn đề.
Mình hỏi lại: Vấn đề gì ?
Nhung đáp: Không đứa nào ngu để đi nhờ một con đĩ đứng tên tài sản cả ?
Thấy mặt mình nghệt ra, Nhung lại tiếp: Anh bình thường nhạy bén với mấy chuyện này lắm, sao lần này là mu muội đến vậy. Cứ suy từ em mà ra, em làm việc bao nhiêu năm nay mà mua nhà mua xe có dám đứng tên đâu, đến tài khoản ngân hàng cũng không có. Bị bắt 1 phát thì sự nó tịch thu hết. Con Hà với con Vân nó khôn lõi đời ra. Chả nhẽ cả 2 đứa nó không biết điều đó.
Những gì Nhung nói như luồng điện chạy qua não mình, cái sự việc hiển nhiên và rõ ràng như vậy mà tại sao mình không nhận ra nhỉ. Có lẽ vì ngay từ đầu khi Vân nói nhờ Hà đứng tên, mình không biết Hà làm gõ nên mình không thấy nghi ngờ về việc này. Xong đến khi biết Kiều bị giết, thì đầu óc mình mãi suy nghĩ nhiều việc khác nên không nhận ra sự thật đơn giản này.
Mình quay ra bảo Nhung: Mày nói đúng, cái Hà có vấn đề là chắc rồi. Sao anh ngu thế nhỉ.
Nhung cười: anh là người trong cuộc, mà thường thì người trong cuộc nhìn mọi chuyện nó tối tăm lắm, trước em cũng vậy. May có anh giúp em đấy thôi.
Nhung ngẫm nghĩ 1 lát nữa xong tuôn một tràng: Con Kiều cũng có vấn đề, rõ ràng là nó chả có liên hệ gì với con Vân, thế đẻ đâu ra cái chuyện con Vân nhờ con Kiều mời luật sư
Rồi Con Vân cũng có vấn đề? Tự nhiên nó lôi anh vào cuộc làm gì. Mà em thấy hình như nó chỉ chăm chăm bắt anh đến nhà lão Quảng. Mặc dù em nói thật, cái loại anh đến đấy chả giải quyết được cái đéo gì. Anh có thể làm được nhiều việc khác, nhưng đi đòi nợ thuê … nghe ngứa đít lắm. Mà mấy con ôn đấy nó văn là anh đến để giám sát xem bọn nó làm đúng luật không… Thế mà anh cũng tin à. Bọn đòi nợ với đòi nhà thuê trước giờ lại còn có cả luật sư đi giám sát sao. Nghe buồn cười vãi car lol.
Xong 3 thằng cốt đột mà anh kể, em thấy nó chả dính dáng với liên quan gì đến lão Quảng, tự nhiên đẻ đâu ra mấy thằng đấy vậy.
………
Những cái Nhung nói này thì mình cũng đã nghĩ tới và trăn trở suốt thời gian vừa qua. Giờ nó nói chỉ càng làm mình thêm chăn chở và đau đầu hơn. Mình đành chặn nó lại: Mấy cái đó thì anh cũng nghĩ đến rồi. Giờ mày tập trung giúp anh vụ con Hà, Hôm nay mình kéo đội đến, kiểu gì chả khiến nó chột dạ. Giờ mày cho người đến theo dõi nó 24/24 chắc sẽ ra manh mối. Mày tìm thằng nào khéo léo mà có nghề chút. Không lộ một cái nó lại rúc vào ổ thì xong.
Nhung đáp: Cái này anh cứ yên tâm, nghề của bọn nó rồi. Thôi giờ anh về nghỉ đi, không ở luôn đây cũng được, mặt mày anh trông tởm vãi lol. có éo gì đâu mà phải lo.
Mình cười: Ừ, thôi anh về đây. Mày cố gắng giúp anh, có gì nhớ alo anh nhé.
……………………………..
Những gì Nhung nó phát hiện ra làm mình trên đường về phải rà soát sự việc lại 1 lần nữa. Rõ ràng mình đã bỏ sót những thông tin rất quan trọng. Có lẽ do quen với việc mình là người ngoài cuộc, luôn đánh giá sự việc của người khác với góc nhìn khách quan rồi, nên giờ khi là ngừời trong cuộc mình, nhìn mọi chuyền không còn sáng suốt được nữa. Phải ra soát lại: Từ lúc gặp Kiều lần đầu, đến khi gặp Vân, rồi khi đến nhà lão Quảng, khi nghe tin Kiều chết, bị sự gọi lên, Xong lại chạy đến nhà Kiều điều tra những người xung quanh … Chỗ nào cũng là một mớ bòng bong toàn nghi vấn không thể giải thích được… Khoan đã …
Tại sao một vụ giết người động trời như vậy mà toàn bộ hàng xóm của Kiều không một ai biết ? Bình thường mà nói, thì khi xảy ra án mạng, kiểu gì công an chả thu thập thông tin từ những người xung quanh, rồi còn vác xác Kiều ra khỏi nhà để khám nghiệm tử thi nữa. Không thể có chuyện hàng xóm không biết được.
Nghĩ vậy, mình vội vàng quay xe, phi đến nhà Kiều.
……………………………..
Mình bấm chuông gọi cửa các căn hộ cùng tầng với kiều để hỏi thông tin thì vẫn như lần trước, không một ai biết về việc Kiều bị giết, thấy căn hộ của Kiều bị niêm phong thì họ cũng chỉ nghĩ là Kiều làm ăn thua lỗ phải thế chấp nhà cửa thôi.
Mình xuống dưới tầng 1 hỏi lễ tân với bảo vệ toà nhà thì được biết, từ đó đến giờ chỉ có 2 đồng chí xưng là cảnh sát hình sự đến để điều tra thôi. Đầu óc mình quay cuồng, hoá ra trước giờ mình lú lẫn. Cứ đinh ninh Kiều nó gặp mình ở đó, sống ở đó, thì chết cũng phải ở đó. Đù. Sao mình có thể suy nghĩ một cách cẩu thả và hởi hợt như vậy chứ.
Rõ ràng, với những gì mình biết thì chỉ có một kết luận …. Kiều không bị giết ở trong căn hộ này.
Vậy đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng ???
Phần 16.
Đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng ???
Haizzzz, Hỏi thế để tỏ ra nguy hiểm đặng mà kết thúc phần 15 gây tò mò cho anh em thôi. Chứ thực ra ngay khi suy đoán việc Kiều không bị giết tại căn hộ chung cư, mình đã nghĩ đến việc về xem lại bộ hồ sơ hôm trước rồi. Khả năng cao là ở trong hồ sơ đó phải nói về địa điểm xảy ra vụ án. (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US – Chúc bạn có những phút giây vui vẻ) Hôm trước, lúc mới nhận được hồ sơ, mình mở ra đúng mấy trang khám nghiệm tử thi nên tinh thần rối loạn với cả trong đầu đã mặc định một cách ngu si là mình thấy Kiều sống ở đâu thì hung thủ muốn giết Kiều sẽ dàn dựng vụ tự tử ở đó (chứ chả nhẽ đi tự tử lại sang nhà người khác tự tử để người khác biết mà cứu à …). Cái tư duy theo kiểu lối mòn đấy khiến mình bỏ qua phần đầu của hồ sơ, chỗ thông tin nói về nơi xảy ra vụ án. Anh em nào có công việc liên quan đến giấy tờ hồ sơ, chắc sẽ hiểu và thông cảm cho mình. Haizzz.
Bởi vậy, vừa về đến nhà mình đã lôi ngay bộ hồ sơ hôm trước ra để lục tìm thông tin.
Sau khi giở từ đầu đến cuối thì mình … chưng hửng. Đây là bộ hồ sơ cắt xén được chụp ảnh lại chứ không phải bộ hồ sơ gốc. Người gửi hồ sơ hoặc do vội vàng hoặc chỉ muốn mình biết về cái chết của Kiều nên trong đó chỉ có ảnh chụp các biên bản khám nghiệm hiện trường và biên bản khám nghiệm tử thi cùng một vài dòng kết luận của cơ quan điều tra. Nhưng thông tin về cơ quan điều tra, điều tra viên, hay địa điểm xảy ra vụ án …. thường được ghi ở những trang đầu của hồ sơ thì không được chụp. Thế chứng tỏ mình cũng không ngu si lắm nhỉ … *cười cười*
Haizzz, thế là lại bế tắc. Mình biết, việc tìm được nơi Kiều bị giết chắc chắn có tính quyết định để đưa vụ việc ra anh sáng. (Đm, chả quyết định thì sao, có ai đi điều tra vụ án mà không biết hiện trường vụ án ở đâu như mình không ?). Vậy nên bằng mọi giá, phải tìm ra được thông tin này. Bằng mọi giá … May quá, Đúng lúc đó thì mình chợt nhớ ra …
…..
Sáng hôm sau, mình lên công ty, lôi cái hợp đồng dịch vụ ký với Kiều ra, đúng như mình nghĩ, trong đó có ghi địa chỉ thường trú của Kiều. Thật may mắn là nó không trùng địa chỉ với căn hộ chung cư mình vẫn gặp Kiều. Nhưng cũng rất khả nghi khi nó lại rất gần với ……. địa chỉ nhà của lão Quảng mà Hà cho mình biết hôm trước.
Haizzzz …. Dù Kiều có bị giết ở đây hay không thì chắc chắn mình đến đây cũng thu được chút manh mối liên quan.
Không có thời gian để chần chừ, mình phi ngay đến địa chỉ này.
Nhà Kiều nằm ở trong một con ngõ nhỏ trên đường ven hồ tây rẽ vào. Đến nơi, mình không vội vào ngay mà lượn qua vài vòng, thám thính xem sao. Thấy căn nhà yên ắng, nhưng không khoá ngoài lại không có dấu niêm phong của cơ quan công an, mình cũng hơi yên tâm, không sợ mất hết manh mối.
Áp dụng mấy kiến thức thu được hồi bé khi xem seri phim cảnh sát hình sự, mình phóng xe ra hàng nước đầu ngõ. Thu thập tin tức thì không đâu bằng mấy bà bán nước. Ngoài đời cũng vậy chứ chả cứ trong phim.
Ở đầu ngõ có 2 quán nước, mình quyết định rẽ vào quán của bà cụ già thay vì quán của một cô bé tầm 18-20, mặc dù cô bé đó nhìn khá xinh. Vì đây là công việc, bà già đó khả năng là người gốc ở đây, và thường người già ưa chuyện và biết nhiều chuyện hơn bọn trẻ.
Dựng xe, gọi cốc trà đá, xong mình hỏi luôn: Bà cho cháu hỏi, cái nhà có cổng sắt màu trắng ở trong kia chủ là ai vậy cụ.
Bà cụ nhìn mình hỏi lại: Mày hỏi làm gì.
Mình đáp lại một cách ngô nghê: Cháu tính hỏi mua ạ.
Bà cụ cười trả lời một cách rất xì tin : Thôi mày đừng phét, cũng có mấy người hỏi rồi. Chắc mày lại dò hỏi thông tin chuyện nhà cái Kiều ấy gì.
Mình ngạc nhiên hỏi lại: có mấy người hỏi rồi cơ ạ ?
Bà cụ: Chả thế, mà mày muốn biết thông tin thì xì ra 1 lít. Bà nói cho mà biết.
Lần này mình trố mắt, ai ngờ bà cụ này nhanh nhạy với thời cuộc thế, đòi bán thông tin cơ đấy. Nhưng thôi, cũng may gặp được bà ấy, đỡ phải lôi thôi, dò hỏi. Nghĩ vậy, mình rút ví đưa cho bà ấy tờ 200k (Đưa nhiều hơn những gì bà cụ thì khả năng bà ấy sẽ cung cấp thông tin chính xác hơn) nói: Cụ có thông tin gì cứ nói cháu biết với, cháu bị nhà nó lừa mấy tỷ, giờ đang không biết phải làm sao đây.
Bà cụ cầm 200k rồi thì đổi giọng ngay: Ơ, thế hoá ra mày bị nó lừa à. Vợ chồng nhà nó giàu nứt đố đổ vách ra như thế mà cũng đi lừa người khác à.
Mình chột dạ, nói lảng đi: Dạ không, cũng chưa chắc lừa, nhưng mấy tuần nay cháu liên lạc với vợ chồng nó không được. Hỏi mãi mới biết nhà nó ở đây đấy chứ.
Bà cụ: Liên lạc thế đéo nào được, con Kiều nó treo cổ tự tử rồi còn đâu mà liên lạc.
Mình làm bộ giật mình: Cụ nói Kiều chết rồi ạ, nó chết từ bao giờ cơ.
Bà cụ: Xem nào, nó chết hôm thứ 3, đến hôm nay là vừa tròn 1 tuần.
Mình: Thế mà cháu thấy nhà cửa nó im ắng vậy, không kèn trống gì ạ.
Bà cụ: Mày nhà quê thế, giờ ai tổ chức đám ma ở nhà nữa. Đưa hết vào nhà tang lễ rồi. Với cả tao nghe nói công an còn về điều tra, đưa xác nó đi khám nghiệm. Mà mổ phanh ra rồi thì ai đưa về nhà nữa, chắc là mang đi hoả thiêu luôn.
Mình nghe thế, bám luôn vào hỏi tiếp: Ơ, sao mà phải đi khám nghiệm vậy cụ.
Bà cụ nghe thế cười đắc thắng nói: Cái này mày hỏi tao là đúng người rồi. Trừ người nhà nó, người ngoài làm sao biết được. Tại hôm trước có 2 thằng cũng đến đây ngồi uống nước xong hỏi tao về nhà cái Kiều. Lúc đầu tao cũng không để ý, xong sau nghe lén 2 thằng nó nói chuyện mới biết bọn nó là công an đi điều tra.
Mình vội hỏi: Thế 2 đồng chí ấy nói những gì ạ.
Bà cụ nheo mắt nói: Chả nói gì nhiều, với lại bọn nó nói nhỏ lắm. Tao chỉ nghe lõm bõm mấy câu khám nghiệm tử thi với giết người gì đó … Tại bọn nó đến hỏi về nhà cái Kiều nên tao mới đoán vậy. Mà chắc cũng vậy thôi chứ làm gì có ai chết nữa mà khám nghiệm tử thi.
Haizzz, bà cụ nói thế thì cũng bằng hoà, chuyện đấy thì mình cũng biết rồi còn đâu. Nghĩ vậy nhưng mình vẫn không hết hi vọng hỏi tiếp: Thế 2 đồng chí đấy hỏi gì bà ạ.
Bà cụ: Thì hỏi nhà đấy là của ai, có những ai sống ở đấy, có thấy những người trong nhà có gì khả nghi không, vợ chồng cái Kiều có mâu thuẫn gì không …
Mình: Vậy cụ trả lời họ như nào ạ.
Bà cụ: Tao bảo nhà đấy trước là của thằng Hả. Nó ở đấy hơn chục năm nay rồi. Xong nó cưới cái Kiều cách đây khoảng 6-7 năm thì cái Kiều cũng dọn về đấy ở luôn. Cái nhà to vật vậy mà cũng chỉ có 2 vợ chồng ở thôi. Mà thời buổi bây giờ, nhà ai cũng kín cổng cao tường, nhà nào biết nhà nấy, bọn nó có mâu thuẫn, thậm chí đánh chửi đâm chém nhau trong đấy thì người ngoài cũng làm sao biết được. Với cả, vợ chồng nhà nó cũng ít giao du bên ngoài nên chả ai biết vợ chồng nó có mâu thuẫn hay không.
Mình: Thế cụ có biết Hải với Kiều có anh chị em gì không, hay bố mẹ họ ở đâu không ạ.
Bà cụ: Tao làm sao biết được. Đến nói chuyện còn chưa nói chuyện bao giờ. Bọn nó nhà giàu, khinh người bỏ mẹ ấy.
Ơ hay, hỏi cái gì cũng không biết, thế hoá ra mình mất 200k toi công à. Vậy mà bà đòi bán thông tin. Nghĩ thế nhưng mình cố vớt vát: Thế từ hôm Kiều chết đến giờ, Hải nó có về nhà không cụ.
Bà cụ: Nó vẫn ở nhà đấy, nhưng tao thấy, thỉnh thoảng đến tối nó lại lái xe đi đâu đó. Sáng mới về. Nhưng ban ngày thì nó ở nhà.
Mình hỏi thêm mấy câu nữa nhưng thấy bà cụ cứ ậm ừ, nên mình đoán cũng chả moi thêm thông tin gì nữa đâu. Nghĩ vậy mình đứng lên thanh toán tiền nước rồi phi xe vào nhà Hải bấm chuông.
………………………..
Hải mở cửa đón mình với khuôn mặt mệt mỏi, thất thần. Thấy mình, Hải hơi ngạc nhiên hỏi: là cậu à, sao biết mình ở đây, đến tìm mình có việc gì không.
Vừa nói Hải vừa mở cửa cho mình dắt xe vào.
Bước vào nhà mình đã thấy không khí lạnh lẽo âm u. Nói gì thì nói, nhà có người chết mà nhất là chết oan (dù là tự tử hay bị giết) thì lúc nào cũng khiến người ta rờn rợn khi bước vào. Mình thì tính vốn nhát nên chả muốn ở đây lâu, vậy nên mình nói luôn: Chia buồn với cậu về việc của Kiều, mình cũng mới biết.
Hải đáp giọng buồn buồn: Mình cũng không biết ai nhẫn tâm sát hại nó như vậy nữa. Vợ chồng mình làm gì có gây thù chuốc oán với ai đâu. Cùng lắm là có chuyện với cái Uyên. Nhưng mình không nghĩ cái Uyên nó dám làm việc này. Mà tội nợ với cái Uyên là do Vân gây ra chứ có liên quan gì đến vợ chồng mình đâu.
Mình ngắt lời: Ơ, thế không phải Kiều tự tử à, mình tưởng Kiều tự tử chứ.
Hải nhìn mình, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nói: Kiều nó bị giết, mình thấy mấy đồng chí điều tra nói thế. Họ cũng gọi mình lên lấy lời khai suốt. Chóng hết cả mặt.
Mình: Thế bên cơ quan điều tra nghi ngờ cậu à ?
Hải: Chả nghi ngờ thì sao, Mình là người có mối quan hệ gần gũi nhất, xong Kiều chết trong phong kín, chìa khoá lại ở trong túi xách. Nhà mình chỉ có 2 vợ chồng có chìa khoá. Mình bị tình nghi nhất là đúng rồi.
Mình: Trước thấy Kiều bảo đợt đó cậu đang đi Đà Nẵng mà, chứng cứ ngoại phạm rõ ràng rồi còn gì.
Hải: Đúng là đợt đó mình đi Đà Nẵng, nhưng mình về trước hôm Kiều bị giết 1 ngày rồi. Mà mình về xong không về nhà ngay mà thuê khách sạn ngủ ở ngoài nên công an họ mới nghi.
Mình: Ơ, sao về không về nhà ngay mà lại ngủ ở ngoài.
Hải: Mình với Kiều đang có mâu thuẫn, mình bỏ đi Đà Nẵng cũng vì thế. Nhưng mình có điên đâu mà giết vợ mình. Lại còn khoá cửa lại để công an nghi ngờ mình chứ. Mình mà giết thì mình cứ mở hết cửa ra có phải hơn không.
Mình gật gù: Ừ, cậu nói cũng đúng, chắc mấy đồng chí sự không có đầu mối nào nên cứ nghi ngờ loạn hết lên thế.
Hải bỗng quay ra nhìn mình hỏi: Thế cậu đến tìm mình có việc gì không ?
Mình: À, mình muốn biết là giờ Kiều mất rồi thì hợp đồng với công ty mình cậu định như nào.
Hải đáp: Cái đấy cậu để qua giai đoạn này đã, giờ mình đang rối như canh hẹ, làm gì còn tâm trí quan tâm đến mấy chuyện đấy nữa.
Mình gật đầu xong chuyển đề tài: Cậu cho mình xem qua căn phòng nơi Kiều bị giết được không.
Hài đáp: Cơ quan công an hiện niêm phong căn phòng ấy lại rồi, mình sao cho cậu vào được.
Mình cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi nhưng nghe Hải nói thế cũng hơi thất vọng. Thấy không còn gì để hỏi thêm nữa, mình đứng lên xin phép ra về. Hải tiễn mình ra cổng rồi đột nhiên hỏi: Dạo này cậu có tin tức gì của Vân không ?
Mình: Từ hôm Kiều mất đến giờ mình không liên lạc được với Vân nữa.
Hải nghe thế ngập ngừng hỏi: Cậu có nghĩ … Vân nó gây ra vụ này không.
Mình hỏi lại: Sao cậu lại nghĩ thế.
Hải: Mình cũng nói với cơ quan điều tra về việc này. Vì mình thấy Vân có rất nhiều nghi vấn. Nhưng mấy đồng chí điều tra không tin, cứ lái vụ việc sang hướng khác. Mình thấy thắc mãi về việc này. Thông thường thì cơ quan điều tra không được bỏ sót bất kỳ thông tin nào chứ. Đằng này họ cứ gạt hết đi.
Mình đáp: Cái đấy thì cũng không chắc đâu. Có thể họ cũng đang điều tra nhưng không nói cho cậu biết thôi, dù sao thì cậu cũng đang là nghi phạm mà.
Hải: Ừ, cũng có thể như vậy. Thôi cậu về nhé, có gì tớ sẽ alo cho cậu.
Mình ra khỏi nhà Hải thì tiện đượng chạy qua luôn nhà lão Quảng luôn. Tại sao nhà lão Quảng lại ở cùng khu với nhà Hải chứ. Đừng nói là trùng hợp ngẫu nhiên nhé.
End—-
Đọc thêm: truyện voz hay